🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tuyết Tình đôi mắt nhìn tôi vô cùng đau khổ, tôi có cảm giác cô ấy không muốn hại tôi.

"Á..." tiếng hét của một cô gái vang lên

tôi bị tiếng hét làm giật mình, bình tĩnh lại thì tôi đã không thấy Tuyết Tình đâu.

"dì năm lên cơn co giật, mau giúp tôi với" tiếng hét của một cô gái vọng lại, tôi lập tức chạy ra ngoài, khi chạy đến cửa tôi nhìn thấy tấm gương có gì đó đang cử động, giống như có ai đó đang viết chữ trên tấm gương.

" đừng ra ngoài" ba chữ xuất hiện trên tấm gương.

Tôi hoảng hốt đứng sát vào tường, không lẽ Tuyết Tình đã vào đây, cô ấy không muốn tôi ra ngoài, lẻ nào, bên ngoài là cái bây.

" Ẩm... ầm" tiếng đập cửa vọng tới

"bé Hạ, em ngủ chưa? Ra phụ anh đưa dì năm đến bệnh viện" giọng anh tôi vọng lại.

Tôi không trả lời vờ như đã ngủ, anh tôi tiếp tục gõ cửa nhưng tôi vẫn không trả lời.

Tôi nhìn chẳm chằm vào gương, có cảm giác Tuyết Tình đang trong đó.

"cô có phải là Tuyết Tình không?" Tôi hỏi

Gương hiện lên chữ (phải)

" cô... cô có phải có điều gì đó cần tôi giúp đỡ?" Tôi tiếp tục hỏi

(Phải)

"cô muốn tôi giúp gì?" Trong lòng tôi cũng có tí lo lắng. Tuyết Tình là bạn gái cũ của ba, nếu cô ấy cần tôi truyền đạt tâm nguyện với ba tôi, tôi có nên giúp không mẹ tôi sẽ giết tôi mất.

( giúp tôi.) khi dòng chữ tiếp tục viết, tôi cầu nguyện mọi chuyện không liên quan đến ba tôi.

( siêu thoát)

siêu thoát, cô ấy cần tôi giúp đỡ, vong hồn siêu thoát thì phải mời Chung Quỳ lên đưa cô ấy đi. Tôi không hiểu về thuật siêu độ.

" tôi không biết siêu độ, tôi tìm cô Ẩm siêu độ cho cô"

( đừng)

Tôi khựng lại, cô ấy không muốn cô Âm siêu độ cho cô ấy? Cô ấy không phải là bạn thân của cô Âm sao? khi tôi đang do dự, một dòng chữ xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi ớn lạnh.

( tìm bà Tào Liên)

tôi không dám trả lời cô ấy, càng không dám hứa sẽ giúp cô ấy, bà Tào Liên coi tôi như kẻ thù, bà ấy không giết tôi đã là may mắn, còn bảo tôi tìm bà ấy giúp đỡ. Hơn nữa, cô ấy có lẻ là do bà Tào Liên phái đến. Tôi liền lấy lá bùa dáng vào gương, một làn khói trắng bay ra khỏi gương rồi bay thẳng ra cửa sổ.



Tôi đóng cửa sổ lại rồi tiếp tục ngủ, sáng ra, mẹ tôi mặt hầm hầm trong bếp nấu cơm.

"gì vậy ba?" Tôi sợ mẹ mắng liền lấy chổi quét nhà

"anh con hôm qua dẫn dì năm tới bệnh viện, vì không có tiền bắt xe, lấy hết tiền trong áo khoác mẹ con" ba tôi nói khẽ.

"anh gan quá vậy?" Mẹ tôi rất thương anh tôi, nhưng động đến tiền thì có lẻ anh tôi cũng bị mẹ lột sạch da.

"Thì nó muốn tỏ vẻ trước mặt cô Ngọc Ánh đó" ba tôi nói thêm

"con nhỏ đó chưa chắc thương thằng Tài, mà thằng con mình cứ nhào đầu vào, thật là..." mẹ tôi cầm dĩa bánh mì đập mạnh xuống bàn.

Mẹ chồng nàng dâu vấn đề muôn thuở, mẹ tôi rất có thành kiến với cô giáo.

" người ta con gái thành phố ,ăn học cao, tụi mình cũng thuộc vùng núi vùng biển, thằng Tài muốn cứoi thì cũng phải cố gắng chứ, không lẻ bà muốn con mình ế vợ" ba tôi nói giúp anh tôi

"cưới con gái trong thôn không được à? Cưới bé Ngọc Liên không được à, con gái thôn mình tệ lắm hả?" Mẹ tôi tức giận

" kìa, nhà mình có ai ăn học cao đâu, bé Hạ cũng chưa học xong đại học đã nghỉ, khó khăn mới có con dâu ăn học cao, bà phải chiều nó chứ"

mẹ tôi liếc ba tôi một cái rồi quay vào bếp, tôi thấy mẹ đang giận dữ sợ mẹ tìm tôi trút giận, tôi lén bỏ ra ngoài.

Tôi muốn đến miếu Long Vương tìm Long Minh Uyên, khi chạy đến miếu thì thấy cô Ngọc Ánh đang quỳ lạy tượng Long Vương, cô lặng lẻ rơi nước mắt, nhìn cô có rất nhiều chuyện buồn. Còn anh tôi đứng phía sau lặng lẻ chờ đợi.

"thì ra mày ở đây!" Một đàn ông kéo mạnh tay cô ấy.

"ông làm gì đó?" Anh tôi đẩy người đàn ông đó ra.

"mày làm gì đánh chồng tao?" Một phụ nữ chạy tới, cô ấy ôm bụng bầu chạy tới.

" hai ngừoi là ai mà tìm Ngọc Ánh" anh tôi kéo Ngọc Ánh về phía sau.

"ba, mẹ" Ngọc Ánh nhẹ giọng gọi

anh tôi bất ngờ liền xin lỗi hai người họ rồi khì về sau. Mẹ Ngọc Ánh- Nguyễn Lan, và ba Lôi Tiến

nhìn anh tôi tỏ ra vẻ khinh thường.

"mày bỏ dạy trường quốc tế chạy tới nơi này dạy học? Đầu óc mày bị gì vậy?" Nguyễn Lan chỉ vào đầu cô chửi mắng. " mày dạy từ thiện thì làm sao có tiền cho mẹ đi đẻ? Mẹ cần nằm phòng VIP toàn là tiền với tiền, đẻ mày ra nuôi mày lớn là mong mày có tiền cho tao ăn sung mặc sướng, giờ mày đi dạy từ thiện cho ngừoi ngoài, mày muốn em mày khổ hả?"

Trời ạ, bà ấy cũng tầm năm mươi mấy gần sáu mươi, bây giờ mới sinh thì nuôi bằng cách nào?

" bà coi bà đẻ con đó, đẻ ra đứa con trời đánh, công tôi nuôi nấng nó, bây giờ được gì? Đi làm từ thiện cho người ngoài, cũng không giúp người nhà" Lôi Tiến nói.



" mày đi về" Nguyễn Lan kéo Ngọc Ánh rời đi.

Anh tôi muốn giúp nhưng đó là chuyện gia đình họ, đành lặng lẽ nhìn Ngọc Ánh bị hai người họ kéo đi.

Tôi nhìn thấy anh tôi thất vọng đi về nhà, tôi đợi họ đi xa, thì chạy đến hỏi chuyện của Long Minh Uyên. Nhưng ba vị Long Vương chỉ bảo là tôi ở nhà đợi là được, không hỏi được gì nên tôi cũng đi về nhà, từ xa thì nghe thấy tiếng hét anh tôi, sau đó, anh tôi chạy thẳng ra cửa, mẹ tôi cầm chối chạy theo sau. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi tức giận đến vậy, tôi lấy ra một ít tiền bán ngọc trai đưa cho mẹ, mẹ tôi mới nguôi giận, phạt anh tôi ở ngoài sân không được vô nhà.

Tôi ngồi xuống nói chuyện với anh

" sao em có nhiều tiền vậy?"

" chồng cho"

"chồng nào? Em đừng nói với anh, em ở thành phố lén đám cứoi rồi đó" anh tôi bất ngờ

" chưa cưới, sắp cưới rồi"

" nhỏ này... bình thường im ru mà có bạn trai rồi nghen" anh tôi vui mừng.

tôi nghe anh nói cũng ngại, lúc này, tôi nhìn thấy tay anh tôi đang băng bó

" tay anh sao thế?"

" hôm qua bị dì năm chém"

" hôm qua dì năm xảy ra chuyện gì?" Tôi tiếp tục hỏi

" dì năm lên cơn động kinh, nhưng khi tới bệnh viện dì năm đột nhiên đứng dậy cầm dao dí tụi anh, anh vì bảo vệ

Ngọc Ánh nên bị thương.

" anh hùng cứu mỹ nhân" tôi lấy khuỷ tay trỏ anh một cái

anh tôi ngại ngùng gãi đầu cười. Xem ra anh tôi rất thích cô Ngọc Ánh.

Hai anh em tôi nói chuyện rất lâu, trời tối mẹ tôi mới cho anh vào nhà ăn cơm, ăn tôi xong.

Tôi tắm rửa về phòng, tôi nhìn vào gương, lá bùa dán trên gương đã biến mất, trong gương ngoài tôi ra, còn một cô gái trong gương là Tuyết Tình, cô ấy đang ngồi chải tóc, tôi nhìn thấy phần ngực cô ấy có vài khúc xương bị gãy, xương xuyên thẳng ra ngoài.

"tôi không thể giúp cô, cô đi đi" tôi nói xong lấy thêm một lá bùa dán vào gương, sau khi thấy làn khói trắng bay ra cửa sổ, tôi đóng cửa sổ lại dán thêm hai tấm trên tay cầm.

Cả đêm, tôi ngủ khá ngon, sáng ra tôi thấy cả nhà tôi không còn một ai, những người trong thôn vội vã chạy ra phía biển. Tôi cũng nhanh chân chạy theo họ, tới biển thì tôi thấy xác một cô gái nằm sấp trên cát, sóng biển không ngừng đánh vào người cô ấy.

Anh tôi kích động khóc nức nở muốn chạy đến bên xác chết, ba và mẹ tôi kéo anh tôi lại.

Tôi từng bước đến gần mà tim tôi như ngừng đập, áo dài màu hồng bị rách lên đến phần ngực, chiếc quần bị xé nát, trên ngừoi đầy cát và vết thương, mái tóc óng mượt đẫm nước che đi phần gương mặt, nhưng tôi nhận ra đó là cô Ngọc Ánh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.