“ thấy chưa? Tôi nói mà, Con bé đã về đây mà mấy ông không tin”
Cảnh sát định nói thêm điều gì thì Lôi Tiến kéo Nguyễn Lan vào nhà. Cảnh sát cũng rời đi, anh tôi nghe thấy xác Huỳnh Ngọc Ánh mất tích, đôi mắt anh tôi đỏ hoe, anh lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Tôi nhìn bóng lưng anh mà thấy xót xa, lúc này, cô gái nhường đường cho tôi xì xầm với người bên cạnh.
“ bà nói nhà này giống có ma không? Xác chết cũng mất tích, đâu trùng hợp vậy!”
cũng mất tích? Ý chị là gì?” Tôi liền hỏi
‘nhà này nhà của Tuyết Tình, hồi đó nó chết, xác nó cũng biến mất, tui nói có phải Rắn Thần bên thôn Thủ Xà lấy đi không nữa!” Cô ấy trả lời tôi
Nếu nói đến Rắn Thần lấy xác Tuyết Tình cũng có thể nhưng cô Ngọc Ánh không lí nào.
Tôi về đến nhà, tháo lá bùa dán trên gương ra, tôi ngồi trước gương đợi Tuyết Tình xuất hiện. Nhưng cô ấy không đến, tôi mở thẳng cửa sổ ra ngồi đợi, thì nhìn thấy một hình dáng cô gái rất giống cô Ngọc Ánh cứ đi lang thang trong đêm. Tôi cố gắng nhìn thật kỹ vì sợ tôi hoa mắt, đột nhiên cái bóng đó đứng lại, tôi có chút sợ hãi, thì nó ngước lên nhìn tôi, hai mắt giao nhau, tôi sợ rụng
cả người, đó là Ngọc Ánh, cô ấy lảo đảo đi về phía tôi, và leo qua tường nhà, lao thẳng vào sân, tôi hốt hoảng đóng cửa sổ lại. Thì thấy dòng chữ trên gương
(Tào Liên)
Tuyết Tình đã đến và bảo tôi gặp bà Tào Liên, tôi gặp bà Tào Liên chả khác nào lao vào chỗ chết.
Tôi đứng phía sau cửa sổ, cố gắng khoá chặt cửa, quay lưng chống lại cửa vì sợ Tuyết Tình xông vào, nhưng kỳ lạ thay, không có bất cứ tiếng đập cửa nào.
Đến trời rạng sáng, mặt trời hé lộ tôi mới dám rời khỏi cửa sổ, tôi mệt cả người chuẩn bị nằm xuống ngủ thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
‘cô Âm, mau tìm cô Âm”
"cô Âm ơi”
Cơn buồn ngủ của tôi đã xua tan đi một nửa, tôi lập tức bật dậy chạy ra ngoài, thì thấy hướng nhà Ngọc Ánh lại bu đầy người, lần này tôi đi theo cô Âm vào trong, tôi nhìn thấy Lôi Tiến đã chết, xác hắn treo trên trần nhà, đôi mắt trợn trắng, lữoi thè ra, phía sau lưng hắn đầy móng tay.
Tôi hoảng sợ lùi về sau, tôi nhớ rất rõ trong mơ, tôi đã cố hết sức cào xé ngừoi đàn ông ôm lấy tôi. Lẽ nào là hắn, chính hắn đã làm nhục Ngọc Ánh, và giết chết cô ấy.
Nguyễn Lan ngồi khóc nức nở “ trời ơi trời, sao ông cũng bỏ tôi đi, con Ánh nó chết rồi, tôi trông chờ ông cho tiền đi đẻ, ông cũng chết luôn thì má con tôi thế nào!”
Cô Âm chậm rãi đi vào nhà, quan sát xung quanh, tôi cũng nhìn kỹ từng chút một, tôi nhìn thấy một bước chân màu đen rất mờ ảo ngay giữa nhà, sau đó dần đi về sau bếp, tôi kéo nhẹ áo cô Âm, chỉ về hướng bước chân, cô Âm cau mày lại, sau đó nhìn thẳng vào bếp. Cô đi từng góc cạnh, sau đó cô giật mình rồi hét lên
“ không có gì đâu mọi ngừoi, đi về đi”
người đứng bên ngoài nghe cô Âm nói thì toàn bộ giải tán, cô Âm vẻ mặt căng thẳng hỏi Nguyễn Lan.
“ bà báo cảnh sát chưa?”
“ chưa! Kêu cảnh sát tới làm gì? Cũng chỉ biết nói tôi hoang tưởng”
“ bà lần này đã quyết định đúng!” Cô Âm nói xong thò tay vào túi nắm một nắm tay gạo muối ra, tôi thấy cử chỉ cô Âm như chuẩn bị chiến đấu, lập tức kéo túi đeo chéo trên người ra phía trước để dễ dàng lấy gạo muối.
Cô Âm từng bước từng bước đi vào bếp, Nguyễn Lan thấy cô Âm căng thẳng bà ấy cũng không còn khóc mà đứng phía sau tôi, nhìn theo cô Âm.
Tôi tập trung vào người cô Âm, nhưng phía trước cô Âm là cái tủ, tôi thấy tủ mở ra một cái khe nhỏ, tôi tò mò nhìn vào trong, một phía cơ thể người lòi ra phía sau cánh cửa, bàn tay trắng bệch lại có nhiều vết thương, áo dài bị rách, và nửa gương mặt đang hào hứng cười và một con mắt đang nhìn chằm
chằm vào cô Âm.
“ áaaaaa” Nguyễn Lan cũng nhìn thấy Huỳnh Ngọc Ánh trốn trong tủ, bà hét lên bỏ chạy.
Huỳnh Ngọc Ánh liền lao ra, cô Âm nhanh tay quăng gạo muối vào ngừoi cô ấy. Huỳnh Ngọc Ánh đau đớn hét lên, sau đó cô ấy lao thẳng vào người cô Âm, cô Âm chưa kịp phản ứng móng tay Ngọc Ánh đưa đến cổ cô Âm, lúc này, Linh Khí Rắn lao thẳng vào người Huỳnh Ngọc Ánh, tôi thấy rất rõ, đó là Linh Khí Rắn, hệt như Linh Khí Rồng trên người tôi. Lòng tôi bắt đầu hoài nghi cô Âm về cái chết của Tuyết Tình, nên Tuyết Tình không cho tôi đến tìm cô Âm giúp đỡ mà phải tìm bà Tào Liên. nếu như thế, mọi chuyện trở nên hợp lý.
Linh Khí Rắn không mạnh bằng Linh Khí Rồng, nó chỉ có thể đẩy đối thủ ra xa, nhưng không thể tấn công đối phương triệt để.
Huỳnh Ngọc Ánh một lần nữa lao đến, tôi nhanh tay quăng gạo muối vào ngừoi cô ấy, cô Âm rút ra cuộn dây đỏ, cô cầm một đầu quăng cho tôi phần còn lại, từ nhỏ tôi đi theo cô Âm, cũng có học về cách sử dụng dây đỏ, tôi cầm đầu bên kia quấn lấy Huỳnh Ngọc Ánh rồi cùng cô Âm siết thật chặt.
Huỳnh Ngọc Ánh bị chúng tôi trói lại, cô Âm lạnh lùng bảo
“ lại là một xác sống”
Tôi nghe xong mới để ý, dạo gần đây toàn là xác sống
“ có lẻ nào, có người đang luyện xác không?” Tôi hỏi
‘ có thể, hắn luyện xác để làm gì?” Cô Âm vẻ mặt căng thẳng
Không hiểu sao, trong đầu tôi hiện lên tên của Âu Dương Trấn, lẻ nào chính là hắn luyện xác sống.
“ cho hỏi, nó như thế an toàn chưa?” Nguyễn Lan hỏi
“ tạm thời an toàn” cô Âm nhìn Huỳnh Ngọc Ánh trả lời bà ấy.
“ hay thuê nó đi, để đây tôi cũng sợ” Nguyễn Lan bảo
“ thuê, không phải muốn thuê là thuê, xác sống trên người điều dính bùa của người nuôi, nếu xử lý không kỹ, người nuôi xác sẽ điều khiển xác chết lao đến chết chung với chúng ta, hoặc là khi đột xác sẽ có ám khí xuất hiện tấn công chúng ta” cô Âm nhìn Huỳnh Ngọc Ánh không rời mắt.
"
‘vậy phải làm sao?” Nguyễn Lan hoảng sợ
“ mẹee” Huỳnh Ngọc Ánh đột nhiên thốt lên giọng nói rất nhỏ và trầm.
Nguyễn Lan sợ đến ôm chặt cô Âm, Huỳnh Ngọc Ánh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Lan sau đó rơi xuống giọt nước mắt rồi ngã xuống đất.
Cô Âm chạy đến kiểm tra thì phát hiện Huỳnh Ngọc Ánh đã đã không còn cử động.
“ ngừoi nuôi xác đã buông bỏ cô ấy” cô Âm căng thẳng nhìn xung quanh
tôi chợt nhớ ra lúc Thanh Thanh tấn công tôi cũng vậy, rõ ràng đang rất hung hăng, nhưng khi bị tôi khống chế thì lập tức bất động.
‘khống chế cô giáo và Thanh Thanh có lẻ là cùng một ngừoi” tôi nói với cô
Ầm
“ hắn đang ở xung quanh”
tuy Nguyễn Lan không hiểu gì, nhưng nghe chúng tôi đàm thoại, Nguyễn Lan hoảng sợ ôm chặt cô Âm.
‘có phải bà Tào Liên không?” Tôi cảm thấy rất có thể là bà ấy, bà ấy tàn nhẫn lại mưu mô, không gì không thể làm được.
Cô Âm lắc đầu.
“ bà Tào Liên như cô cũng chỉ là một bà bói, có phép thuật cũng nhờ tiên gia che chở, Luyện xác không chỉ cần pháp thuật cao cường lại cần rất nhiều tri thức về dưỡng xác và khống chế, bà Tào Liên và cô điều không làm được điều đó"
vậy là, Âu Dương Trấn chính hắn đã nuôi xác, và chỉ dẫn người khác tấn công tôi. Tôi có ân oán gì với hắn mà hắn nhắm vào tôi không buông thế này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]