Tôi nhìn thấy Thanh Thanh toàn thân đầy máu, những lớp da bị xé rách vẫn dính trên người nó, một bên mắt nó đã bị mất đi, nó loạng choạng đi về phía tôi. Tôi hoảng sợ đóng cửa lại thì nó bất ngờ chạy đến tông thẳng về phía tôi, cánh cửa bị dội ngược tôi té ngã xuống đất.
"chị ơi, sao chị không cứu em" giọng Thanh Thanh rung rẩy
tôi cố gắng bình tĩnh lại lùi về sau, ánh mắt tôi không dám rời khỏi nó, ánh trăng rọi vào cửa sổ tôi thấy rõ bóng của nó dứoi mặt đất. Thanh Thanh không phải là linh hồn, mà là một xác chết, một xác chết biết đi. Tôi nhớ ra
Long Minh Uyên từng nói lá bùa trên người tôi sẽ dẫn Thanh Thanh đến tìm tôi, dù tôi có chạy đằng trời Thanh Thanh nó cũng sẽ tìm ra tôi, nên tôi cầm lấy cây đèn đầu giường chuẩn bị tấn công nó
"sao chị không cứu em? Sao chị không cứu em" Thanh Thanh không ngừng lập lại câu nói đó.
" sao ồn ào vậy?" Mẹ tôi đột nhiên mở cửa
Khi mẹ tôi thấy Thanh Thanh, quá hoảng sợ mẹ tôi ngất xỉu, ba tôi liền chạy ra, nhìn thấy Thanh Thanh ba vô cùng bất ngờ. Thanh Thanh đột nhiên quay lưng tấn công ba tôi, chân ba tôi vừa khỏi lành nên di chuyển cũng còn chút khó khăn, ba lùi về sau rồi té ngã xuống đất. Thanh Thanh lao tới cắn ba tôi, ngay lúc ngay cấp, anh tôi trong phòng chạy ra cầm cái mền chùm vào đầu Thanh Thanh, tôi lập tức chạy đi tìm dây cột nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3742377/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.