Tôi nhìn thấy Thanh Thanh toàn thân đầy máu, những lớp da bị xé rách vẫn dính trên người nó, một bên mắt nó đã bị mất đi, nó loạng choạng đi về phía tôi. Tôi hoảng sợ đóng cửa lại thì nó bất ngờ chạy đến tông thẳng về phía tôi, cánh cửa bị dội ngược tôi té ngã xuống đất.
tôi cố gắng bình tĩnh lại lùi về sau, ánh mắt tôi không dám rời khỏi nó, ánh trăng rọi vào cửa sổ tôi thấy rõ bóng của nó dứoi mặt đất. Thanh Thanh không phải là linh hồn, mà là một xác chết, một xác chết biết đi. Tôi nhớ ra
Long Minh Uyên từng nói lá bùa trên người tôi sẽ dẫn Thanh Thanh đến tìm tôi, dù tôi có chạy đằng trời Thanh Thanh nó cũng sẽ tìm ra tôi, nên tôi cầm lấy cây đèn đầu giường chuẩn bị tấn công nó
"sao chị không cứu em? Sao chị không cứu em" Thanh Thanh không ngừng lập lại câu nói đó.
" sao ồn ào vậy?" Mẹ tôi đột nhiên mở cửa
Khi mẹ tôi thấy Thanh Thanh, quá hoảng sợ mẹ tôi ngất xỉu, ba tôi liền chạy ra, nhìn thấy Thanh Thanh ba vô cùng bất ngờ. Thanh Thanh đột nhiên quay lưng tấn công ba tôi, chân ba tôi vừa khỏi lành nên di chuyển cũng còn chút khó khăn, ba lùi về sau rồi té ngã xuống đất. Thanh Thanh lao tới cắn ba tôi, ngay lúc ngay cấp, anh tôi trong phòng chạy ra cầm cái mền chùm vào đầu Thanh Thanh, tôi lập tức chạy đi tìm dây cột nó lại.
" anh ở đây coi chừng nó, em mau chạy đi tìm cô Âm" anh tôi đẩy tôi ra cửa.
Tôi vẫn chưa kịp mang giày, đành đi chân không chạy thẳng đến nhà cô Âm. Khi đi đến giữ đường, bước chân tôi từ từ chậm lại, tôi càng đi càng có cảm giác lạnh cóng, cảm giác như xung quanh đang có rất nhiều người. Tôi quay đầu lại không thấy gì cả, thời gian cấp bách nên tôi không quan tâm nhiều chạy thẳng đến nhà cô Âm.
"ầm ầm" tôi gõ cửa rất mạnh
" cô Âm, cô Âm, cô có nhà không?"
"..."
" am am am"
" cô Âm, Thanh Thanh đã đến tìm con, anh con đang bắt nó, cô mau đến nhà con cô ơi" tôi lớn tiếng la hét.
"..." Trong nhà vẫn yên lặng, không có ai trả lời
cô Âm bình thường ngủ rất sớm, hơn nữa cô Âm không thể nào ngay nửa đêm rời khỏi nhà, không lẻ trong thôn có người đang cần cô giúp đỡ.
" két" cửa nhà cô Âm đột nhiên mở ra.
Tôi có cảm giác không lành, đi nhẹ vào sân, từ nhỏ đến lớn cô Âm luôn chăm sóc và bảo vệ tôi, tuy rất sợ nhưng tôi không muốn cô Ẩm gặp chuyện, tôi lấy hết can đảm đi vào sân, tôi thấy cửa nhà có Âm mở ra một khe nhỏ, không khoa, khi thấy bóng đèn ngủ lướt qua một bóng đen, tôi càng hoảng hốt thêm, lo lắng cho cô Âm, tôi đẩy cửa vào, trên sân nhà đầy da rắn, và máu.
Trong thôn Hộ Long không hề có rắn xuất hiện, sao trong nhà cô Âm lại chứa đầy da rắn, tôi lừng theo những vết máu và da rắn đi vào trong, càng vào trong thì da rắn càng nhiều, trên tường có dấu tay màu đỏ kéo dài, tới phòng. Tôi nhìn thấy những dấu vết đó, càng lúc càng hoang mang, đầu tôi vang vảng lời của bà Tào Liên, cô Âm có bí mật, và bí mật đó liên quan đến tôi. Và những chuyện đã xảy ra, từng bước chân tôi nặng trĩu, tôi cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Những dấu vết kéo dài cho đến khi tôi đi đến căn phòng. Căn phòng đó là nhà kho, bình thường cô Âm dùng dây xích khóa cửa phòng, nhưng hôm nay dây xích đã bị đứt đoạn, những vết máu và da rắn cũng hướng về căn phòng đó.
Tôi rung rẩy cầm chặt tay cầm cửa, dùng hết can đảm đẩy cửa vào.
"cạch"
một bàn tay kéo từ phía sau nắm lấy tay tôi, kéo người tôi về sau rồi đóng chặt cửa lại. Tôi quay đầu thì thấy cô
Âm đang khóa cửa, cô Âm rất bình tĩnh cầm dây xích lên quấn lấy tay cầm cửa.
" cô.. cô Âm, cô không sao à?" Tôi vui mừng
"ừ" cô Âm lạnh lùng trả lời
tôi cảm thấy có gì đó không ổn, trên ngừoi cô Âm không có vết thương thì máu trên sàn là của con rắn ư? Tôi muốn hỏi thì cô Âm đã lên tiếng
" chuyện hôm nay hãy quên đi" cô Âm hất một lá bùa vào mặt tôi.
Tôi ngửi thấy mùi thơm rất lạ, đầu óc tôi lâng lâng như đang trên mây vậy. Những hình ảnh lạ xuất hiện trong đầu tôi, lúc nhỏ tôi đã tới qua căn phòng đó, cô Âm cũng đã dùng lá bùa xoá đi ký ức tôi. Cô đưa tôi lên phòng khách rồi cho tôi uống ít nước, lúc này tôi mới hoàn toàn tỉnh táo.
những chuyện lúc nãy tôi còn nhớ rất rõ, lần này cô Âm chưa xoá được ký ức của tôi, có lẻ do linh khí rồng bảo vệ, lá bùa cô không có tác dụng với tôi.
" sao con lại ở đây?" Tôi giả vờ như quên hết tất cả
"con vội vàng đến tìm cô có việc gì?" Cô Âm thấy tôi quên đi chuyện lúc nãy mỉm cừoi bảo
" Thanh Thanh đến nhà con, anh con bắt lấy nó, nên con vội vã chạy đến tìm cô" tôi bật dậy nói với cô.
Cô Âm đem gạo muối và thanh kiếm gỗ đến nhà tôi, khi tới nơi thì Thanh Thanh đã không còn phản ứng năm trên sàn cơ thể lạnh như băng. Cô Âm kiểm tra rất lâu xác định rằng Thanh Thanh đã hoàn toàn trở thành xác chết sẽ không thể tự di chuyển nữa, anh tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
" cô Âm, vậy lá bùa trên ngừòi con có cần lấy ra không?" Tôi hỏi khẽ
"bùa gì?" Cô Âm thắc mắc
" lá bùa Thanh Thanh dán vào ngừoi con"
"à, lá bùa đó là khi Thanh Thanh bị thương mọi vết thương sẽ chuyển sang người con, nhưng lá bùa vẫn chưa hoàn toàn được sử dụng mà, khi Thanh Thanh đọc thần chú cô ngăn cản rồi, với lại lá bùa chỉ có tác dụng khi
Thanh Thanh còn sống, Thanh Thanh chết rồi, thì lúc đó lá bùa đã tan biến rồi con ạ" cô Âm lấy gạo muối rãi xung quanh xác Thanh Thanh.
Nghe xong tôi đơ cả người, lá bùa đã mất tác dụng khi Thanh Thanh chết đi, vậy hôm qua Long Minh Uyên tìm lý do để kéo tôi ra biển sao? Nếu thật như thế thì anh đã quá thủ đoạn, lại còn nói với tôi là lá bùa sẽ trên người tôi lâu dài.
Mặt tôi nóng ran, vừa tức giận vừa xấu hổ, mẹ tôi tỉnh dậy lập tức gọi điện thoại cho cô tôi, mẹ tôi không ngừng chửi bới, nhưng khi nghe cô tôi nói dượng tôi đã tỉnh lại, cô tôi và dượng quyết định ăn chay niệm phật, mẹ tôi liền im lặng. Khi nghe cô tôi nói lời xin lỗi, đôi mắt mẹ đỏ ửng, mẹ tôi đã chờ câu nói đó suốt mấy năm liền, mẹ cúp máy rồi đi vào phòng không nói gì. Cô tôi nhờ ba tôi và anh tôi hỏả thêu Thanh Thanh, cô Âm cũng giúp đỡ chúng tôi giải quyết xong tất cả.
Một tuần sau, cô tôi đến đem tro cốt Thanh Thanh về thành phố, trước lúc đi, cô tôi đã xin lỗi tôi và gia đình, giờ dượng tôi đang nằm viện nên cô cũng không ở lại lâu, chỉ nói vài câu rồi rời đi.
Gia đình tôi tiễn cô tới đầu thôn, cô lên xe rời đi trong nước mắt, lúc này, tôi nhìn thấy bà Tào Liên đang đứng ngay bên đường nhìn tôi, sau lần hai thôn đánh nhau, bà Tào Liên đã ẩn mình dưỡng thương, lúc này bà lại xuất hiện trong lòng tôi bắt đầu hoảng sợ.
Một chiếc xe hơi đậu ngay trước mặt tôi, che đi tầm nhìn của tôi và bà Tào Liên, bước xuống xe, là một cô gái có mái tóc ống mượt dài đến eo, mặc áo dài màu hồng, trên áo dài có thêu hình hoa sen, thân hình cô gái giống
Thanh Thanh vậy, nơi cần nhô thì nhô như núi còn vòng eo thì vô cùng nhỏ nhắn, một cánh tay cũng có thể ôm được. Anh tôi nhìn chằm chằm, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.
" cho hỏi đây có phải thôn Hộ Long không?" Cô gái giọng nói nhỏ nhẹ vô cùng lịch sự
" đúng rồi" anh tôi đẩy tôi về phía sau, bước lên một bước giành trả lời
" tôi là cô giáo đến đây để dạy có bé học, tôi tên Ngọc Ánh, xin hỏi hai vị có phải ngừoi đến đón tôi không ạ?"
"tôi đây" Lâm Minh Tuấn ra đón Ngọc Ánh
Ngọc Ánh lịch sự chào Lâm Minh Tuấn rồi theo cậu ấy vào thôn, anh tôi lập tức xách hành lý dùm Ngọc Ánh, tôi nhìn anh tôi cứ lẽo đẽo theo cô bỏ mặc em gái thì cũng cạn lời. Tôi đành về nhà một mình vậy, về đến nhà, vừa vào phòng thì Long Minh Uyên ôm tôi từ phía sau, anh sợ tôi hét lên bịt miệng tôi lại.
"đừng sợ, anh đây" Long Minh Uyên ôm chắt lấy tôi, hôn lên cổ tôi
"anh.. sao anh lại đến đây" tôi thấy anh vô cùng lạ thường có tí hoảng sợ
" anh đến để giải bùa cho em" Long Minh Uyên hôn tôi tha thiết, anh kéo tay tôi lên đỉnh đầu, vàn tay anh nắm lấy hai cổ tay của tôi, còn một tay thì thò vào áo tôi.
" dừng.. dừng lại" tôi cố gắng phản kháng, biết là không phải lần đầu nhưng muốn thì cũng đâu cần phải tìm lí do cơ chứ, lại còn gạt tôi.
"Tiểu Lộc" con ngươi của Long Minh Uyên biến thành màu đỏ, anh hôn tôi say đắm, lúc này, tôi mới nhận ra sự khác thường của anh, có phải anh đang bị gì đó khống chế, hành động của anh không giống như ngày thường tí nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]