Tôi bị Thanh Thanh giật tóc, cô tôi liền tát thẳng vào mặt tôi, cô Âm trong nhà chạy ra nắm đầu đánh tới tấp. Tôi loạng choạng té xuống đất, tôi nhìn về phía Thanh Thanh, làn khói trắng đang chui vào miệng nó, nó không ngừng vùng vẫy, lúc này cô Âm và cô tôi mới nhận ra điều kỳ lạ trên người Thanh Thanh. Cô Âm liền lấy gạo muối rãi thẳng vào người Thanh Thanh, gạo muối nổ trên người nó, đó là dấu hiệu có linh hồn đang ở đó. Cô tôi tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy gạo muối nổ ra những tia lửa thì sợ đến trốn phía sau cô Âm.
Thanh Thanh đứng im không cử động, dáng đứng gù lưng, hai tay lơ lửng phía trước, đầu cuối xuống mái tóc dài phủ ngay trước mặt. Cô Âm cầm chặt thanh kiếm gỗ, từ từ tiến lại gần Thanh Thanh, lúc này, Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn cô tôi bằng một mắt, mắt kia nhắm lại, nó nhìn cô Âm nhe răng cười. Nụ cừoi vô cùng kinh khủng,
Thanh Thanh đưa tay lên mắt mình, sau đó dùng sức ấn mạnh vào con ngươi, máu chảy ra không ngừng, nhưng
Thanh Thanh rất hưng phấn, ngón tay nó dùng sức đâm mạnh vào mắt mình, máu bắn thẳng vào người cô Âm, cô Âm hoảng sợ lùi về sau, chỉ trong chóc lát Thanh Thanh móc ra con ngươi, khung cảnh kinh hoàng đến rợn gai óc. Máu chảy không ngừng, đột nhiên Thanh Thanh hét lên
" đau quá, đau quá" nó ôm lấy mắt mình không ngừng kêu đau
cô tôi vừa hoảng sợ vừa lo lắng, rất muốn đến gần con gái nhưng lại bị động tác lúc nãy của Thanh Thanh làm hoảng sợ, cô cứ đứng đó do dự.
"cô cứu con tôi, cô cứu con tôi với" cô tôi quỳ xuống cầu xin cô Âm.
"không phải tôi không muốn giúp, nhưng giờ tôi không biết giúp thế nào.." cô Âm nói một nửa thì im lặng
"con tôi dù có sai đến đâu thì cũng là mạng người, cô không thể nào thấy chết không cứu, tôi cầu xin cô" cô tôi khóc thảm thiết.
Thanh Thanh tự cào tay mình, móng tay nó đâm thăng vào da máu chảy ra không ngừng, Thanh Thanh không ngừng la hét, không ngừng kêu đau. Móng tay của Thanh Thanh đâm sâu vào thịt, Thanh Thanh rất mê cái đẹp, móng tay luôn được chăm chút cẩn thận, ngón tay dài và đính những viên đá long lanh, những viên đá giờ đã dính đầy máu tươi, Thanh Thanh không ngừng la hét nhưng Thanh Thanh không thể khống chế được cơ thể mình.
"xoạc" lớp da trên tay đã bị mất đi một khúc, Thanh Thanh chính mắt thấy bản thân bị lột da, nó không ngừng kêu đau, đôi mắt sợ hãi nhìn vào cánh tay, toàn thân rung rẩy.
"Triệu... Triệu... Triệu Tiểu Cường cứu em, em hứa sẽ gả cho anh, cứu em" Thanh Thanh hoảng sợ hét lên
Đã đến lúc này Thanh Thanh vẫn muốn Triệu Tiểu Cường giúp nó, có lẻ nó đã quên chính nó đã đẩy Triệu Tiểu Cường từ trên cao xuống. lúc này đây, tôi cảm thấy Thanh Thanh thật sự rất kinh tởm.
Móng tay nó một lần nữa đâm vào da nó, cô tôi quá hoảng sợ, cô bối rối tìm cách cứu Thanh Thanh thì ánh mắt cô nhìn về phía tôi. Cô nhìn tôi như nhìn thấy tia hi vọng, cô hét lớn lên
" Thanh Thanh, lá bùa lá bùa"
Tôi mới nhớ ra lúc nãy Thanh Thanh đã dán lá bùa vào người tôi. Thanh Thanh nghe thấy lời cô tôi quay qua nhìn thẳng vào tôi.
một con rắn lao thẳng đến người Thanh Thanh, cắn mạnh vào cổ nó, câu thần chú gián đoạn, Thanh Thanh quỳ gối xuống toàn thân co giật, tôi bàng hoàng nhìn cô Âm, lúc nãy nếu con rắn cắn sâu hơn thì Thanh Thanh sẽ chết ngay tại chỗ, tôi thấy rất rõ con rắn đó bay ra từ người cô Âm. Cô rõ ràng là người của thôn Hộ Long, tại sao lại có rắn trên ngừoi, không, nên nói là linh khí rắn, hình dạng mờ ảo của con rắn đó hệt như linh khí rồng trên người tôi. Nếu đó thật là linh khí rắn, thì cô Âm đã.... Tôi vội vàng rút lại suy nghĩ của mình, đầu óc tôi rất nặng, tôi rất chóng mặt, cơ thể tôi ngã về phía sau thì chạm vào lòng ngực ấm áp của ai đó.
"Long Minh Uyên"
Long Minh Uyên không nói gì cầm tay tôi lên, lúc này tôi mới phát hiện tay tôi đã bị mất một lớp da, lúc Thanh Thanh đọc thần chú, tôi thật sự đã cảm thấy cơ thể rất đau. Nhưng ánh mắt Long Minh Uyên nhìn Thanh Thanh chỉ trong vài giây rồi quay qua nhìn vào cô Âm, ánh mắt anh lạnh như băng.
"con gái" giọng hét cô tôi khiến tôi hoàng hồn, Tôi nhìn về phía Thanh Thanh, nó đã cầm cây kéo đâm thẳng vào cố mình.
Toàn thân Thanh Thanh đầy máu, nhiều lớp da đã bị xé rách, nhưng lớp da trên cánh tay Thanh Thanh đã lành lại, ngược lại tay tôi lại mất đi lớp da. tôi chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì hai ngón tay Long Minh Uyên chạm vào trán tôi, anh cau mày lại, nhìn tôi.
"là bùa di chuyển" cô Âm cúi chào Long Minh Uyên " đã kịp thời ngăn cản"
Long Minh Uyên không nói gì nhìn cô Âm rồi bỏ đi. tôi nghe tiếng khóc của cô tôi vọng lại, tuy Thanh Thanh chết không đáng tiếc nhưng dù gì nó cũng cùng tôi sống chung vài năm, tôi cũng muốn khóc theo cô.
"Thịnh Hạ, chúng ta phải kết hôn ngay lập tức" Long Minh Uyên nói với tôi
"không phải mùng hai tháng hai sao?" Tôi thắc mắc, còn một tháng nữa mới tới ngày cứoi mà.
"lá bùa trên người em không thể lấy ra, hiện giờ ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không ai bên cạnh bảo vệ em"
Long Minh Uyên bảo
Tây Hải Long Vương nói Long Minh Uyên vì tôi mà mất một khúc xương, tôi lập tức hỏi anh
"anh không sao chứ, anh bị mất khúc xương ở đâu?"
Long Minh Uyên đặt tay tôi lên ngực anh, phần xương trước ngực có một nơi bị lõm xuống, tôi vô cùng bàng hoàng nhìn anh.
"anh..." hơi thở tôi ngày một mạnh hơn, tôi muốn bật khóc rất muốn khóc.
"không sao đâu, đang mọc ra, nhưng cần có thời gian, nhưng hiện giờ lá bùa vẫn trên người em, nó không chỉ ảnh hưởng đến lời nguyền em, còn chỉ dẫn Thanh Thanh đến tìm em"
nghe xong tôi nổi da gà, Thanh Thanh tìm tôi, ý là linh hồn nó sẽ tìm tôi ư? Tôi muốn chửi thể lúc này.
"vậy làm sao mới lấy được lá bùa ra?" Tôi hỏi
"anh sẽ tìm cách, nhưng hiện giờ phải trấn áp lá bùa" Long Minh Uyên nói xong kéo tôi chạy thẳng ra biển. Tôi chạy theo anh xuống biển, khi nước dâng đến ngực tôi, tôi hoảng sợ hơn không lẻ anh muốn kéo tôi đi xuống đáy biển, tôi không phải thần linh sẽ toi mạng khi chưa đi tới giữa biển khơi.
Long Minh Uyên kéo tôi vào phía sau một tảng đá lớn, lúc này người tôi và anh ướt sũng, những giọt nước li ti vướn trên mái tóc đen dài của anh, nuốt ruồi đỏ giữa trán dứoi ánh nắng trở nên long lanh tôn lên vẻ đẹp của anh.
Long Minh Uyên đặt tay sờ vào mặt tôi, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, hôn vào môi tôi, càng hôn càng mãnh liệt,
Long Minh Uyên lần đầu tiên chủ động như thế, tôi có chút hoảng sợ nhưng vẫn không đẩy anh ra, khi anh kéo áo tôi lên, tôi hoang mang vô cùng, đang giữa biển khơi, anh... anh và tôi lại.. hiện giờ vẫn là trời sáng. Tôi không ngờ lần thứ hai của chúng tôi lại hoang dã như thế, tôi rất sợ có chiếc thuyền nào đi ngang hoặc có ai đó bơi qua, dù gì nước cũng chỉ tới ngực tôi. Tôi cố gắng trốn sau tảng đá, cũng may nó che cả người tôi, Long Minh Uyên quay lưng tôi về phía anh, tôi ôm chặt tảng đá không dám thò đầu ra ngoài. Con rồng này sao lại như thế, có gì thì về nhà cũng được mà.
"anh... anh nhanh lên tí được không? Ban ngày..." tôi ngại miệng vô cùng
" giống rồng vốn d.âm, rồng tụi anh mỗi lần giao hợp là phải bảy ngày" Long Minh Uyên cắn vào vai tôi.
" bảy... bảy ngày" sao lại thế lần trước không phải chỉ đến sáng thôi sao? hiện giờ không phải lúc tò mò, bảy ngày ba mẹ tôi lo chết đi được.
"có cách nào nhanh hơn không?" Tôi hỏi
"có nhưng em đừng hối hận"
và tôi đã vô cùng hối hận khi ra ý nghĩa đó, từng giây từng phút trôi qua thật sự là...
khi tôi tỉnh dậy tôi đang trong phòng, trên ngừoi tôi đang mặc đồ ngủ, tôi cứ nghĩ lúc nãy là mơ, cho đến khi tôi soi gương nhìn thấy những dấu tích mà Long Minh Uyên để lại, và bộ quần áo ướt sũng để ở rổ. Và lớp da trên tay đã lành lặng.
Toàn thân tôi mềm nhũng, tôi không còn chút sức lực gì, tiếp tục quay lại giường nằm bấm điện thoại.
"cạch, cạch" tiếng giày cao gót vọng lại
"cạch, cạch" tôi lắng nghe thì phát hiện nó phát ra ngoài phòng khách
mẹ tôi không hề đi giày có gót, với lại ai lại đi giày cao gót trong nhà, khi tôi mở cửa ra tôi không dám tin vào mắt mình, ngừoi xuất hiện trước mặt tôi là
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]