🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang trong miếu Long Vương, tôi nhìn xung quanh thì không thấy Long Minh Uyên đâu cả, nhưng kì lạ thay, cơ thể tôi đã không còn vảy rắn, vết thương trước ngực cũng đã lành lặng, không để lại một vết thương nào, nếu không phải người tôi vẫn đầy máu,có lẻ tôi sẽ nghĩ đó là giấc mơ. Có lẽ chính là Long Minh Uyên cứu tôi, nếu không có anh ấy chắc giờ tôi đã đi chầu diêm vương.

Nghĩ đến đây, tôi càng lúc càng lo lắng cho Long Minh Uyên, tôi chạy đến tượng của anh nhẹ nhàng gọi tên anh

"Long Minh Uyên, anh có sao không?"

Tượng thần không tí phản ứng nào, tôi gọi nhiều lần nhưng vẫn không nghe thấy Long Minh Uyên trả lời, tôi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tượng thần.

" đừng gọi nữa, Đông Hải Long Vương không ở đây" giọng nói một thanh niên cất lên

tôi biết đó là giọng nói của một trong ba vị Long Vương kia. Tôi vội vàng hỏi thêm

"anh ấy đã đi đâu?"

" tên ngu ngốc đó đã bế quan rồi, ngươi đi về đi"

"bế quan? Sao đột ngột thế? Anh ấy không nói với tôi?" Tôi có cảm giác chẳng lành

"không vì cô, Đông Hải Long Vương cũng không bị thương nặng như thế, cô đi về đi" giọng nói thanh niên đó có vẻ tức giận.

"bị thương nặng?" Tôi kích động, giọng tôi cao lên

" Thịnh Hạ, Đông Hải Long Vương trước lúc rời đi, có dặn chúng tôi nói với cô, trong thời gian này đừng rời khỏi thôn Hộ Long" giọng nói một thanh niên khác cất lên, giọng người này nghe rất êm tai và dịu dàng.

" vâng, anh ấy có nói bế quan bao lâu không?" Tôi tiếp tục hỏi

"không, nhưng cô tốt nhất đừng rời khỏi thôn"

tôi vội vàng gật đầu, tuy biết không nên hỏi thêm, nhưng tôi vẫn muốn biết tình trạng của anh ấy.

"Long Minh Uyên tại sao lại bị thương vậy?" Tôi nhớ lúc ngất đi, anh ấy vẫn rất khoẻ mạnh.



" vì cứu mạng cô, mất đi một khúc xương thôi chứ có gì đâu, hứ" giọng nói thanh niên rất bực bội.

"Bắc Hải Long Vương tính tình nóng nảy, cô bỏ qua đừng để bụng, giờ cô về nghỉ ngơi đi, có việc gấp thì đến tìm chúng tôi, nhớ kĩ đừng rời khỏi thôn Hộ Long" thanh niên nói

tôi mới biết Bắc Hải Long Vương tính tình nóng nảy đến thế, tôi nhớ lại hôm hai thôn đánh nhau, người nhập vào tôi chắc chắn là Bắc Hải Long Vương, tôi cuối đầu chào rồi chạy về nhà.

Về đến nhà, thấy cô tôi đã ngồi ở nhà đợi, cô và Thanh Thanh thấy người tôi đầy máu phản ứng đầu tiên của họ không phải bất ngờ, cũng không phải la hét, mà rất điềm tĩnh. Ngược lại, người căm ghét tôi từ nhỏ— mẹ tôi, bà thấy tôi quần áo đầy máu liền hét lên

"sao người đầy máu vậy? Bị thương ở đâu?" Mẹ tôi kéo tôi ngồi xuống kiểm tra

ba tôi và anh tôi cũng vô cùng lo lắng, họ không ngừng hỏi tôi, chính vì phản ứng lạ thường này khiến tôi nhớ lại dòng chữ bí ấn ở lòng bàn tay, Thanh Thanh đã nắm tay tôi, và cũng là tay có dòng chữ. Thanh Thanh và cô tôi nhìn nhau đôi mắt giao nhau như đã hiểu được đối phương muốn gì.

"chị... chị không sao chứ?" Thanh Thanh hỏi

"không sao, lúc nãy có con chó bị thương, con bồng đến nhà Lưu Ngọc Liên nhờ trông hộ" tôi trả lời

Thanh Thanh nhìn tôi từ đầu xuống chân, ánh mắt không giống như đang lo lắng cho tôi, mà là đang dò xét tôi.

"cô à, trong thời gian này con tạm thời không muốn rời khỏi, đợi thời gian sau con sẽ lên thành phố tìm cô" tôi nói

nghe xong, cô tôi hốt hoảng " sao vậy con? Không phải đã nói trước rồi hả?"

"dạ, con có tí việc, khi nào con giải quyết xong con lên thành phố tìm cô"

" vậy bà nội con thì sao?" Ba tôi hỏi

"con bảo đợi thì đợi, dù gì cũng có người sống chung với mẹ lâu rồi, sống thêm vài ngày thì có sao đâu" mẹ tôi nhìn cô tôi băng nửa con mắt.

" hay con lên thành phố một ngày cũng được, gặp nội một lần rồi về" cô tôi tiếp tục nói

" đúng đó chị, một ngày thôi, sáng đi hôm sau sáng về cũng được" Thanh Thanh bảo

" để em con lo xong việc ở đây đi, lên đó gặp nội ở lại vài ngày cũng được, chứ người em nhiều máu vậy con lo" anh tôi nói thêm



"máu đâu phải máu của nó đâu. Con đi một ngày nghen" cô tôi cố gắng thuyết phục tôi.

Nhìn thấy phản ứng cô, tôi càng nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, có lẻ cô sợ về nhà mà không dẫn theo tôi thì nội nổi giận, ngừoi bình thường sợ ma là chuyện đương nhiên, mọi chuyện chưa được sáng tỏ, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Long Minh Uyên.

"con quyết định rồi, xong chuyện con lên thành phố, nếu cô sợ về nhà nội nổi giận, thì cô ở lại đến lúc con giải quyết xong việc con rồi đi với cô" tôi nói xong đứng dậy chạy thẳng vào phòng.

Cô tôi và Thanh Thanh đuổi theo thì bị mẹ và nh tôi chặn lại, lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi lo lắng cho tôi. Còn ba tôi giữ em và vợ, ông cũng không biết bênh vực ai, chỉ có thế đứng đó xem.

Ba ngày nay, cô và Thanh Thanh vẫn ở nhà tôi, nhà tôi có ba phòng nên cô và Thanh Thanh ngủ một phòng, ở quen nhà cao cửa rộng, giờ phải ngủ chung với cô, Thanh Thanh có vẻ không vừa lòng nhưng lại sợ về thành phố sống chùn với nội.

Tôi mỗi ngày đều đến miếu Long Vương hỏi thăm tình trạng của Long Minh Uyên, nhưng tất cả đều không biết anh ấy thế nào. Tôi càng lúc càng lo lắng, trên đường về nhà thì tôi thấy Thanh Thanh gương mặt tái méc chạy đến tìm tôi.

"chị, mẹ em ở đầu thôn bị người thôn Thủ Xà bắt"

nghe xong, tôi hoảng hốt " để chị báo trưởng thôn và cô Âm"

"không kịp rồi, họ mẹ em đang dằng co với họ, chị giúp em với" Thanh Thanh kéo tôi chạy ra thôn.

Cô tôi đang dằng co với họ, nếu tôi đến giúp có lẻ họ sẽ bỏ chạy, vì lần chiến đấu đó, người thôn Thủ Xà có cái nhìn khác về tôi, họ không dám ngông cuồng như trước nữa.

Chạy đến đầu thôn tôi không thấy ai cả, chẳng lẻ cô tôi đã bị bắt về thôn Thủ Xà, càng nghĩ tôi càng lo, tôi nắm tay Thanh Thanh và nói

"chúng ta đi tìm trưởng thôn và cô Âm"

Thanh Thanh lấy trong túi chai xịt hơi cay xịt thẳng vào mắt tôi, mùi ớt mồng nặc khiến tôi bô cùng khó chịu, đôi mắt tôi rất cay và đau, tôi không ngừng ho và cúi ngừoi xuống. Một tấm màn xuất hiện trước mặt tôi, bóng đêm bao phủ tầm nhìn của tôi, trước mắt tôi tối đen như mực.

"bắt được nó rồi, mau, rời khỏi đây"

Tôi nghe thấy giọng cô tôi và Thanh Thanh, họ đang hối thúc tài xế rời khỏi, Thanh Thanh ôm chặt lấy tôi và cô tôi trói tôi lại, tôi không ngừng chống cự thì họ càng dùng sức nắm lấy tôi.

Một cái gì đó ẩm ướt che lại miệng tôi và mũi tôi, tôi ngửi thấy mùi hương hoa Lài, rồi đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân tôi không còn sức lực, trước lúc ngất đi, tôi nghe tiếng nổ máy của xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.