Thanh Thanh thấy tôi ngơ người ra, nhẹ nhàng kéo tay tôi.
" chị, chị sao thế?" Thanh Thanh nhìn tôi lo lắng.
" không, không có gì" tôi lắc đầu rồi thu hồi tay lại
Thanh Thanh đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt rưng rưng như muốn bật khóc.
"chị ơi, giúp em với, chị giúp em với"
hành động của Thanh Thanh khiến tôi vô cùng kinh ngạc, tôi đỡ Thanh Thanh đứng dậy thì Thanh Thanh bật khóc, cô tôi lao đến ôm lấy chân tôi
"cháu ơi, cháu giúp mẹ con cô với" cô tôi không ngừng la hét, hai mẹ con họ nắm lấy hai chân tôi, anh tôi sợ tôi té ngã lập tức chạy đến đỡ lấy tôi.
"buông nó ra..." mẹ tôi tức giận quát lên
ba tôi sợ lớn chuyện kéo mẹ tôi lại, ba đỡ mẹ tôi ngồi xuống ghế rồi rót nước cho mẹ
" bà đừng như thế, có gì từ từ nói, hay bà lắng nghe lời mẹ con họ xem" ba tôi khuyên bảo
" đúng đó mẹ, mẹ nghe xong lập tức đuổi họ đi, chứ mẹ tức giận họ càng không đi" anh tôi chạy đến nói nhỏ bên tai mẹ.
Mẹ tôi không nói gì mà ngồi đó chừng mắt nhìn cô tôi, cô tôi thấy mẹ tôi bình tĩnh bà cũng dìu con gái đứng dậy.
"chuyện là vậy, mấy ngày nay bà nội tụi con cứ báo mộng cho cô, nói rất nhớ bé Hạ, mong bé Hạ về nhà cô để gặp bà!" Cô tôi nói
" nhà mày, mày đùa à, mẹ sống ở đây từ nhỏ tới lớn, trước lúc chết vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3738901/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.