Sáng sớm hôm sau, ngay khi Đức đưa Mốc đi học, bà Cẩm đột ngột vào bệnh viện thăm Ngân.
Bà Cẩm nhìn chiếc giường trống không, cảm thấy khó chịu trong người. Nếu không phải dâu út khuyên nhủ, bà cũng không thèm vào đây nhìn mặt Ngân đâu. Chạy xe máy ẩu đoảng, ngã xe là đáng đời. Ngã xe không gãy chân gãy tay, chỉ va chạm nhẹ cũng nằm viện, đúng là thừa tiền.
“Bà tìm cháu Ngân à? Cháu ấy đi làm xét nghiệm rồi.” Bệnh nhân giường bên cạnh thân thiện giải thích cho bà Cẩm.
“Không phải trưa nay nó ra viện hay sao? Giờ còn đi xét nghiệm cái gì chứ?” Bà Cẩm khó chịu lẩm bẩm, vô ý nói ra lời trong lòng.
Bệnh nhân giường bên tò mò nhìn bà Cẩm, ngập ngừng hỏi. “Xin hỏi bà là người nhà hay họ hàng đến thăm bệnh cháu Ngân vậy?”
“Tôi là mẹ chồng cháu Ngân.” Gương mặt với nhiều nếp nhăn cười lúng túng, bà Cẩm ngồi xuống mép giường, xoay người vào bên trong như không muốn tiếp chuyện.
“Ồ? Bà là mẹ ruột của cậu anh chồng tên Đức kia à?”
Bà Cẩm kinh ngạc nhìn bệnh nhân giường bên. Người phụ nữ tuổi trung niên xa lạ, không giống như quen biết Đức.
“Bệnh nhân trong phòng ai cũng có hai ba người thay ca chăm sóc. Cháu Ngân nằm viện mà không một người nhà nào đến chăm nom. Nhìn hai mẹ con tíu tít rủ rỉ với nhau mà thấy tội.” Bệnh nhân giường bên chậm rãi nói, dấu chân chim nơi đuôi mắt cùng nếp nhăn trên trán dồn lại vào nhau trong nụ cười từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611557/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.