Tú và Long giữ chặt Ngân, không cho cô chạy vào cứu Mốc.
“Buông tôi ra. Mốc ơi, Mốc của mẹ… Con có nghe thấy mẹ gọi không? Mốc ơi…”
Trong tiếng gào đau khổ của Ngân, xe cứu hỏa kịp thời đến.
“Tránh ra. Mọi người tản hết ra để lính cứu hỏa làm việc.”
Lính cứu hỏa làm việc bài bản và chuyên nghiệp. Người nhà cùng người dân bị đưa ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
Ba người lính chạy vào trong nhà. Đức và Mốc nhanh chóng được đưa ra ngoài.
Mốc được tấm chăn ướt quây kín khắp người, run rẩy sợ hãi. Đức ôm chặt thằng bé, hoàn toàn hôn mê. Một bên mặt Đức bị bỏng, quần áo cháy đen.
Ngân ôm chầm lấy Mốc, khóc nức nở. “Con ơi, con của mẹ…”
Mốc nghe thấy tiếng mẹ, liền mở đôi mắt sưng đỏ ra nhìn. Nó òa khóc, mếu máo cầu xin. “Mẹ ơi, cứu bác Đức với. Bác cứu con, bị đá rơi vỡ đầu… máu chảy nhiều lắm… oa oa… mẹ ơi… con sợ lắm.”
“Mẹ đây, mẹ ở đây. Không sợ, không sợ nữa.” Hai cánh tay ôm con trai của Ngân run bần bật. Nỗi mất con khiến cô không dám buông tay.
“Bác Đức dùng chăn ướt giúp con thở được. Bác bị đá đè nên không đi được… Bác ấy khó thở…”
“Mẹ biết, mẹ biết. Đã không sao rồi. Con đừng sợ, đừng sợ.”
Bà Cẩm thấy tình trạng con trai liền gào khóc, như mụ điên lao tới giật tóc, tát tai Ngân.
“Tại mày. Tại mày nên con tao mới bị thương. Từ ngày mày về nhà tao, con tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611556/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.