“Bố xin con, về nhà mình đi con.”
Ngân hoảng sợ khi thấy ông Khiêm cúi đầu cầu xin cô.
“Bố! Bố đừng như vậy mà. Là con bất hiếu khiến bố buồn.” Ngân cầm tay bố, tự tát vào mặt mình. “Con sai rồi, con sai rồi. Con đáng bị đánh như hồi bé không nghe lời dạy bảo. Bố đánh đứa con bất hiếu này đi.”
Ông Khiêm kìm tay lại, không cho Ngân tự làm đau chính mình. Cô khóc nấc lên, gục đầu vào vai bố, rấm rứt khóc như khi còn bé. Nước mắt ngấm qua vải, chạm vào đôi vai gầy gò. Bao nhiêu mạnh mẽ ngày thường của Ngân, khi đối diện với tình thương của bố, đều sụp đổ, lộ ra sự yếu đuối mong manh.
Không khí trong phòng khách buồn bã, thê lương.
“Ối ối, anh làm cái gì vậy? Buông ra! Buông ngay ra!” Tiếng la bai bải của bà Cẩm từ tầng hai vọng xuống.
Ngân theo phản xạ chạy lên tầng. Ông Khiêm ngồi cứng đờ trên ghế, tay vẫn trong tư thế giơ ra vỗ lưng cô.
“Nó… thật sự không có gì với cậu ta?”
Chính bản thân ông Khiêm cũng không tin câu trả lời.
Ông gạt nước mắt, đuổi theo con gái. Người điên rất nguy hiểm, ông không thể để con gái bị nguy hiểm khi ông có mặt ở đây.
Trong phòng ngủ, bà Cẩm đang nằm bò trên sàn nhà, một tay bị kéo vào gầm giường, một tay đập rầm rầm xuống mặt giường, quát tháo ỏm tỏi. “Thằng điên kia! Nhả miệng ra ngay! Mày cắn nát tay tao rồi.”
Đức núp trong gầm giường, cắn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611530/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.