Tin dữ khiến cơ thể Ngân lạnh toát, chân tay bủn rủn, ngã khụy xuống sàn. Tiếng khóc của bà Mẫn vọng ra từ điện thoại như từng nhát dao rạch lên cơ thể cô. Không khí xung quanh cánh mũi đông đặc khó thở, đầu óc cô trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì.
Mốc đang dắt tay Đức đi xuống cầu thang, thấy mẹ ngã trên sàn liền lo lắng chạy tới.
“Mẹ ơi, mẹ bị làm sao vậy? Mẹ đau ở đâu?”
Mọi âm thanh không chạm được đến Ngân. Cô không phản ứng khiến Mốc sợ hãi. Nó chạm vào gương mặt trắng bệch của Ngân và giật mình.
“A? Tại sao người mẹ lạnh vậy ạ? Có phải mẹ bị trúng gió không?” Nó vụng về xoa mặt, xoa tay giúp Ngân.
Đức thấy trò xoa nắn khá thú vị nên cũng ngồi xổm bên cạnh Ngân, luồn tay vào áo cô, xoa eo và xoa lưng.
Sự quan tâm ấm áp của Mốc và Đức cuối cùng cũng có tác dụng. Ngân hoàn hồn, nhìn chằm chằm con trai. Đột nhiên, cô ôm chặt Mốc vào lòng, òa khóc.
“Mốc ơi… ông ngoại mất rồi… Là mẹ hại chết ông ngoại…”
Mốc ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Giọng Ngân sũng nước làm nó nghe không rõ lời. Nó bị mẹ ôm chặt, hai tay gò bó không thể cử động. Nó muốn vỗ lưng mẹ để trấn an cũng không được. Nó nhìn sang Đức cầu cứu.
Mốc trong lòng Ngân như chiếc phao, níu giữ cô không ngã quỵ. Cô khóc lớn, trút sạch đau khổ và sợ hãi vào tiếng khóc. Nước mắt lã chã trên mặt cô làm Đức nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611529/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.