Ngân tỉnh dậy đã là buổi trưa. Cô trách Đức không gọi cô dậy, ngủ trong nhà nghỉ thật không ra thể thống gì. Đức được ăn no uống no, cười nham nhở trước các lời trách yêu.
Ngân mang theo cơ thể đầy dấu hôn lên xe khách về quê. Đức quay lại bệnh viện, hoàn thành nghĩa vụ của người con với mẹ già.
Đức mua một căn nhà hai tầng ba mươi mét vuông. Bà Cẩm phản đối đầu tiên.
“Tao có nhà. Tao phải sống ở trong nhà tao. Tao không đi đâu hết.”
“Đấy là nhà của vợ chồng chú Long. Chú Long đi tù, thím Tú mắc bệnh thì căn nhà đó vẫn là của vợ chồng chú thím. Bây giờ người chăm sóc mẹ là con. Con ở đâu, mẹ phải theo đấy.”
“Căn nhà bé tẹo của mày làm sao sống thoải mái bằng nhà thằng Long. Mày muốn bạc đãi tao phải không?”
“Một là mẹ đến sống với con. Hai là con gửi mẹ vào viện dưỡng lão.”
Bà Cẩm vật vã khóc lên khóc xuống, ăn vạ con trai như một mụ điên.
Đức nhìn bà Cẩm chằm chằm rồi gật đầu đồng ý. Hắn đưa bà Cẩm về nhà Long và rời đi.
“Mày… mày tính để tao sống một mình đấy hả?” Bà Cẩm ngồi trên ghế, sững sờ nhìn Đức đứng ở cửa. Sau khi ra viện, mắt bên trái bị mù làm bà ta không thể nhìn mọi thứ quá xa, các vết bỏng trên người hạn chế các hoạt động mạnh nhưng sinh hoạt hàng ngày vẫn rất dễ dàng.
“Con không muốn sống trong nhà chú Long. Hàng ngày con sẽ đến đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611502/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.