Bà Cẩm không phải kẻ ngu nên nhận ra tình huống tình ngay lý gian của bản thân. Bà ta gào lên. “Đức! Anh không được tin lời cô ta. Chính cô ta tự đổ canh vào tay đấy.”
Bởi vì yếu ớt nên giọng của bà Cẩm rất nhỏ, lọt vào tai Đức lại thành bà ta chột dạ.
Chị Cúc đứng bên cạnh, sững sờ nhìn bà Cẩm. “Đúng là cháu nhận tiền của chú Đức để chăm sóc bác nhưng cháu quý bác như mẹ. Cháu mất mẹ từ nhỏ nên mới chọn làm hộ lý chăm sóc người già yếu. Cháu cố gắng làm theo mọi yêu cầu của bác, vậy mà bác…”
Chị Cúc quay đi, dùng cánh tay bị bỏng đỏ ửng lau nước mắt. Sau đó chị ta nhìn Đức. “Có lẽ tôi không thể giúp chú chăm sóc bác Cẩm được nữa rồi. Tôi muốn xin nghỉ việc.”
Chuyện xảy ra quá nhanh làm Đức không kịp trở tay. Bà Cẩm liến thoắng thanh minh bản thân vô tội, kể lại bốn ngày qua bà ta bị chị Cúc hành hạ ác độc thế nào. Toàn bộ quá trình, chị Cúc chỉ rầu rĩ cúi đầu, mắt đỏ hoe nhìn bà Cẩm đầy đau lòng.
Đức nhìn mâm cơm đầy đủ thịt rau, kiểm tra thân thể bà Cẩm không có vết thương, lại nhìn chị Cúc với vết bỏng trên cánh tay và một vệt cào nơi đuôi mắt, không nói cũng biết hắn tin ai hơn.
Bà Cẩm tức điên người, xối xả mắng. “Đúng là tôi cào cô ta nhưng đấy là tôi tự vệ khi bị cô ta túm cổ tắm rửa thô bạo. Tôi đánh vậy là còn nhẹ đấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611500/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.