3.
Ba ngày sau đại hôn chính là ngày lại mặt. Ta phân phó người chuẩn bị xe ngựa về Thẩm phủ.
“Vương phi, theo lý thuyết nữ tử về nhà vấn an cha mẹ, phu quân cũng nên đi theo làm bạn, sao ngài lại về một mình thế?”
Tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh không nhịn được bật hỏi, Lăng La là người hầu Tiêu Cảnh Hành phái tới sau khi ta nhập phủ, tất nhiên không biết tình hình của Thẩm phủ.
Phụ thân và mẹ cả đều là phường xấu xa, nếu để hắn tức nghẹn thì hậu quả khôn lường. Mấy chuyện đau đầu này cứ để mình ta làm là được rồi.
Hơn nữa……
Ta xốc màn xe lên, thở dài một tiếng, nhìn về phía Lăng La: “Ngươi xem, rét tháng ba đấy, hôm nay còn lạnh hơn mấy ngày hôm trước nhiều. Sức khỏe điện hạ không tốt, sao chịu nổi mấy chuyện này.”
Có lúc ta cũng cảm thấy hơi hoảng hốt, trông mình không giống gả chồng lắm, mà giống như đang nuôi sủng vật kiều quý hơn. Mấy ngày trôi qua, lúc nào cũng lo lắng chuyện ăn uống, thuốc thang, cuộc sống hàng ngày cho hắn.
“Vương phi thật sự rất thương điện hạ.”
Ta ôm mặt gật đầu.
Tiêu Cảnh Hành là người cô đơn, ngoài huynh trưởng chỉ biết ban vàng bạc châu báu ra, chỉ còn lại những người thân ganh ghét. Hắn và ta cũng khá đồng bệnh tương liên, vậy nên chỉ có thể quan tâm hắn hơn một chút.
Đang lúc nghĩ tới nghĩ lui, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Lăng La dìu ta xuống xe ngựa, phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vuong-gia-om-yeu/3415595/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.