2.
Ngày đại hôn, đâu đâu cũng là lụa đỏ.
Thiên tử tứ hôn, hoàng thân cưới vợ, trọng thần gả nữ, tất nhiên phải náo nhiệt rồi.
Chiêng trống vang trời, ta bước ra từ sau lưng A Dực, ngồi lên kiệu hoa đến Bình Hoài Vương phủ.
Ta nắm chặt hai tay, kiệu hoa vững vàng hạ xuống đất.
Trong tiếng chúc mừng hoan hô của mọi người, ta bỗng thấy hơi mờ mịt.
Đến khi một bàn tay trắng như ngọc duỗi trước người, ta thu lại suy nghĩ, theo bản năng đáp tay lên đó.
Ra khỏi kiệu hoa, ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn qua lớp khăn voan, chỉ biết dáng người nam nhân đĩnh bạt, thẳng tắp ưu việt, khí chất quanh thân đều vô cùng xuất chúng.
À còn nữa, tay hắn lạnh quá.
Khó trách bị nói là ma bệnh, xem ra cách của nương không khả thi rồi.
Vừa suy nghĩ, ta vừa phải hoàn thành hết tất cả nghi lễ cùng hắn.
Tuy Tiêu Cảnh Hành không quyền thế như trước, nhưng dù sao cũng là Vương gia, lại được thiên tử tứ hôn, đương nhiên hôn lễ rất hoành tráng. Quy trình này đến quy trình khác, ta thực sự mệt chếch đi được.
Vất vả lắm mới ngồi xuống giường nghỉ ngơi, vừa chạm đến nệm đã nghe thấy có người đẩy cửa bước vào, ta chỉ có thể ngồi thẳng người lại.
Hắn đi đến trước mặt ta, ngay sau đó là tiếng nhắc nhở của ma ma bên cạnh.
“Vương gia, nên dùng gậy hỉ để vén khăn trùm đầu ạ.”
Hắn chậc một tiếng, vẫn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vuong-gia-om-yeu/3415594/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.