Edit: Khả Khả.
Đợi Trương ngự y dặn dò phương pháp trị liệu, Cô Minh Châu liền đuổi theo lão hỏi tình hình của Hàn Mẫn, hỏi từng chi tiết cặn kẽ, nàng sợ mình quên mất điều gì vội cho người lấy giấy bút ghi lại tất cả.
Hàn Mẫn khuyên vài câu không được liền mặc kệ nàng, khóe môi hắn hơi cong lên, ánh mắt khóa chặt lên người nàng.
Cố Minh Châu cũng hỏi phương pháp trị liệu là thế nào, Trương Ngự Y tuy là cuồng y nhưng không phải không có mắt, lão nhìn thấy ánh mắt kín đáo của Hàn Mẫn đang nhìn minh, hắn lập tức tìm lý do thoái thác, cũng không phải là nói dối chỉ là dùng từ ngữ hơi rối rắm một chút, để cho người nghe không biết được Hàn Mẫn sẽ chịu bao nhiêu khổ sở.
Cố Minh Châu không biết y thuật nhưng tốt xấu gì đời trước nàng sống cả đời trong bệnh viện, kiến thức cũng không ít, ngay lập tức nghi ngờ Trương Ngự Y. Song nàng lại cho rằng mình nghĩ nhiều, lão là Trương Ngự Y người có y thuật cao minh nhất thời cổ đại này, không có khả năng lão lừa nàng, chỉ là…Cố Minh Châu liếc mắt nhìn Hàn Mẫn, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.
Tim Hàn Mẫn nảy lên một cái, có chút luống cuống.
Cái liếc mắt này đúng như dự đoán của nàng, một lúc sau nàng tỏ vẻ không biết gì tiếp tục ghi chép.
Ngây ngốc chừng nửa ngày, hai người mới rời khỏi Thái y viện trở về Thừa Đức Cung.
Hàn Mẫn không đồng ý vào triều làm việc, Hoàng đế cũng “có qua có lại” không cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac-xau-so-trong-tieu-thuyet/1070397/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.