Edit: Khả Khả.
Hàn Mẫn đột nhiên hỏi Cố Minh Châu: “Lúc trước ở Cung An Khang, nàng có thất vọng không?”
“Hả? Ý chàng là việc phụ Hoàng gọi chàng vào triều làm việc?” Cố Minh Châu lắc đầu “Không có, chàng muốn thế nào thì cứ làm thế đó.”
Hàn Mẫn hỏi nàng: “Vậy nàng muốn gì?”
“Ta?” Cố Minh Châu có chút mơ màng “Ta thì muốn cái gì được?”
Hàn Mẫn nói thẳng: “Nàng không có chút yêu cầu nào đối với ta sao? Ví như muốn ta trở thành đại anh hùng, hoặc là muốn ta có quyền có thế, hoặc là…”
Hắn tới gần nàng, âm thanh dụ hoặc lọt vào tai: “Đứng trên vạn người”
Cố Minh Châu phụt cười, nàng nói: “Ôi trời, nếu chàng nói vậy, vậy sao ngay từ đầu ta không tìm người như vậy để gả cho rồi?”
Hắn ngẫm lại lời nàng nói, Hàn Mẫn mấp máy môi có chút không vui.
Cố Minh Châu cười nói: “So với chuyện đó, ta thích chàng là bản thân chàng hơn.”
Ừm, đối với người u mê sắc đẹp mà nói, tuyệt thế mỹ nam mới là quan trọng nhất.
Nghe được lời này, Hàn Mẫn liền vui vẻ trở lại.
Đối với Chính trị Cố Minh Châu không nhạy cảm lắm nhưng đối với Hàn Mẫn nàng liền phát giác được, nàng cảm giác hắn hỏi như vậy có hơi khác thường: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Hàn Mẫn gật đầu: “Thái tử xảy ra chuyện rồi.”
Hàn Mẫn nói rõ ngọn nguồn câu chuyện cho nàng nghe.
Từ khi Thái tử cưới Bùi Liên Nhi, hắn không làm nên trò trống gì, không bị Bùi Liên Nhi liên lụy thì cũng bị nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac-xau-so-trong-tieu-thuyet/1070398/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.