Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Khả
Mẫu thân và con trai hai bên công kích, Hoàng đế ở giữa không chống đỡ được, chỉ có thể bất đắc dĩ tạm thời chấp nhận không nói tới Hàn Mẫn.
Ngồi lại một lúc, Hoàng để phải trở về Ngự Thư phòng xử lý chính vụ.
Hắn vừa mới đi khỏi, Thái hậu liền lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, mọi người cũng biết điều mà rút lui.
Trước khi đi, Hàn Mẫn quay đầu lại nhìn Thái hậu, hắn chỉ cười không rõ đang nghĩ gì.
……
Ra khỏi Cung An Khang, Cố Minh Châu liền đề nghị đến Thái y viện, nói là muốn gặp Trương ngự y một lần.
Hàn Mẫn biết nàng muốn tìm hiểu bệnh tình của mình, cũng biết nếu không tìm hiểu rõ ràng thì nàng sẽ không yên lòng cho nên hắn liền đồng ý.
Hàn Mẫn kéo tay Cố Minh Châu nói: “Đợi một lát ta cho người kiệu nàng lên.”
Cố Minh Châu nghĩ hắn sẽ dùng kiệu thường ngày của mình, không ngờ lại là kiệu dành cho hai người, nhìn qua là biết đồ mới, hơn nữa kiểu dáng là làm theo yêu cầu của người đặt.
Hàn Mẫn lên kiệu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Châu Nhi, lên đây!”
Cố Minh Châu do dự: “Sao có thể được? Hình như không hợp quy củ.”
Hàn Mẫn nói: “Yên tâm đi, ta đã sớm xin chỉ thị của phụ hoàng rồi.”
Lúc này, Cố Minh Châu mới thả lỏng bước lên kiệu.
Vừa mới ngồi xuống, Hàn Mẫn để nàng dựa vào hắn, nhỏ giọng hỏi nàng cảm thấy thân thể thế nào, nếu không thoải mái thì về nghỉ ngơi trước, chuyện đến Thái y viện tính sau, dù sao lão già kia lúc nào cũng ở Thái y viện cả.
Vừa nói hắn vừa thuận tay chỉnh lại trâm cài giúp nàng.
Ánh mắt Cố Minh Châu kinh ngạc nhìn Hàn Mẫn.
Hàn Mẫn hỏi: “Sao vậy?”
Cố Minh Châu đỏ mặt nói: “Hình như có cảm giác…… chúng ta không giống như là mới cưới.”
Chính xác mà nói, chỉ có Hàn Mẫn là không giống mới cưới vợ, hắn giống như đã cưới vợ nhiều năm rồi, thể hiện tình cảm trước mặt người khác mà không có chút ngại ngùng kiêng dè nào.
Hàn Mẫn bật cười, ngón tay chọc chọc lên chóp mũi nàng: “Đó là ta không quan tâm người khác nghĩ gì, ta chỉ để tâm tới nàng.”
Mặt Cố Minh Châu càng đỏ hơn, lén lút nhéo vào hông hắn: “Đang ở bên ngoài, chàng chú ý chừng mực một chút.”
Hàn Mẫn bắt lấy tay nàng cười: “Vậy ý của nàng là đợi khi về nhà đóng cửa lại ta muốn làm gì cũng được sao?”
Cố Minh Châu giận dỗi: “Chàng đừng mơ!”
Bàn tay nhỏ bé bị bàn tay lớn của hắn mân mê chơi đùa, Hàn Mẫn nhịn xuống cảm giác ham muốn thân thể nàng, thấp giọng nói đầy ẩn ý: “Ta còn có thể tưởng tượng ra nhiều cảnh đẹp hơn nữa kìa.”
Cố Minh Châu bị da mặt dày của hắn làm kinh sợ: “Cái người này…Sao vừa mới thành hôn xong chàng lại hư hỏng đến vậy?”
Hàn Mẫn tiến gần bên tại nàng nói: “Nói về hư hỏng không phải nói nàng sao? Nàng năm lần bảy lượt trêu chọc ta, vì vậy ta mới biến thành thế này.”
Cố Minh Châu không nhịn được nữa, rút tay về nắm thành quyền khẽ đánh hắn.
Hàn Mẫn tỏ vẻ tủi thân, có trời mới biết những lời hắn nói đều là sự thật.
Dung mạo nàng bây giờ không phải đang muốn trêu chọc hắn sao.
Cố Minh Châu không chịu thừa nhận còn đánh hắn.
Hàn Mẫn càng thêm tủi thân, mặt buồn rầu nhìn nàng: “Châu nhi, nàng không thương ta?”
Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó…
“Không có, ta thương…”
Hàn Mẫn đắc ý cười: “Ta biết Cố Minh Châu thương ta nhất.”
Cố Minh Châu vừa xấu hổ vừa giận dữ che mặt mình lại.
Đáng chết, sao hắn lại có thể đẹp đến vậy!
….
Cái gọi là vui quá hóa buồn là đây…
“An Vương điện hạ, trong hôm nay lão thần sẽ thay đổi phương pháp trị liệu cho ngài, một thời gian sau đó có một số chuyện ngài nên kiêng cử.”
“Tỷ như, chuyện phòng the.”
Trương ngự ý nói vô cùng nghiêm túc.
Khả Khả: Tui cười muốn sặc nước miếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.