Chương trước
Chương sau
Thẩm Thời Ân giao lại binh quyền cho triều đình, sự vụ của đô đốc trung quân cũng giao cho hai phó đô đốc chủ trì, hắn vốn không muốn giành quyền lực gì, chỉ nghĩ ở nhà trông nữ nhi qua ngày.
Thậm chí còn nghĩ, chờ Yểu Yểu lớn hơn một chút, bọn Tiêu Thế Nam và Khương Dương đều đã thành gia lập nghiệp, phu thê bọn họ cũng chẳng cần ở lại kinh thành nữa, có thể đưa khuê nữ đi khắp trời nam đất bắc, mỗi nơi đi một chút, cả nhà cứ vậy mà thảnh thơi sống qua ngày.
Tiêu Giác nhìn ra ý tứ của hắn, ngoài mặt thì không có ép hắn, phân cho hắn chức quan khác nhưng sau lại giao việc bảo vệ kinh thành cho phủ đô đốc trung quân.
Quân bảo vệ kinh thành đương nhiên không thể so với số quân Thẩm gia đóng ở biên quan nhưng liên quan tới an nguy của kinh thành, xét từ góc nào đó, một khi nắm giữ được lực lượng này, quyền lực trong tay Thẩm Thời Ân còn lớn hơn lúc trước.
Sau đó, khi Tiêu Giác tới Thẩm gia ăn cơm, Thẩm Thời Ân đặc biệt nhắc tới: “Giao binh quyền ra vốn là ý của ta, sao con còn bồi thường lại cho ta chứ? Để người khác nhìn vào, còn cho là ta ỷ vào thân phận cữu cữu ruột mà làm giao dịch với con. Chuyện bảo vệ kinh thành rất quan trọng, con nên tự mình chưởng quản”.
Tiêu Giác cũng không trả lời cái hắn hỏi, chỉ nói: “Cữu cữu cũng đã nói chuyện canh phòng của kinh thành quan trọng, con mới đăng cơ, căn cơ chưa vững, cũng chưa nuôi được tâm phúc của riêng mình. Binh quyền ở kinh thành nhỡ gửi sai người, không biết sẽ gặp họa lớn nhường nào. Nếu được cữu cữu chưởng quản, con mới có thể kê cao gối mà ngủ. Tuy vậy con cũng biết chí của cữu cữu không ở đây, không giúp con cũng không sao. Aiz….”.
Hắn tỏ ra yếu đuối, còn ảm đảm buồn rầu mà thở dài, cả người toát ra cái vẻ “Ta là một đứa trẻ đáng thương, cữu cữu không quan tâm con con cũng sẽ không đau lòng”, hơn nữa, Tiêu Giác cũng không nói quá. Hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế rất thuận lợi nhưng luôn có mấy lão thần tử hay là những nhà có căn cơ thâm sâu xem thường hắn, quan hệ bên mẫu tộc chỉ còn cữu cữu ruột là Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân có thể nhẫn tâm không giúp hắn sao?
Đương nhiên là không có khả năng.
Bởi vậy Thẩm Thời Ân đành phải nhận lấy cái chức trách này, nói: “Vậy ta thay con làm một khoảng thời gian, chờ con bồi dưỡng được tâm phúc của bản thân thì ta sẽ trả lại cho con”.
Lúc này Tiêu Giác mới cười rộ lên, nói: “Cữu cữu không phải người ham muốn quyền vị, con đương nhiên biết. Chờ cánh con cứng cáp hơn sẽ không làm phiền cữu cữu nữa”.
Sau ấy, Thẩm Thời Ân bắt đầu bận rộn hơn hẳn.
Nhưng dù là mệt tới mức nào, Thẩm Thời Ân về nhà nhìn thấy khuê nữ nhỏ nhắn xinh xắn nhà mình, lại nghe nàng ngọt ngào gọi “cha”, toàn thân lập tức thoải mái hơn hẳn, chẳng cảm thấy mệt mỏi gì hết.
Yểu Yểu ngồi sát cửa sổ, đang chơi khóa Lỗ Ban với Khương Lâm.
Hài tử lớn tới tuổi này đều có mấy món đồ chơi thú vị, Khương Lâm chơi chán rồi nhưng Yểu Yểu lại yêu thích không rời, hằng ngày đều cầm trong tay.
Nhìn thấy Thẩm Thời Ân trở về, Yểu Yểu ngẩng đầu gọi “cha”.
Thẩm Thời Ân lau tay mới xoa đầu nhỏ của nàng, lấy mấy sợi lông trắng của Tuyết Đoàn nhi ra khỏi tóc nàng xong, hỏi: “Nương con đâu? Sao ta về lại không thấy nàng?”.
Yểu Yểu nghĩ nghĩ nói, “Nương, bên ngoài, kiếm tiền”.
Thẩm Thời Ân nhướng mày, kỳ quái nhìn về phía Khương Lâm.
Khương Lâm bèn giải thích giúp Yểu Yểu: “Tỷ tỷ nói trong nhà đúng lúc có mấy cửa hàng có mặt tiền đến kỳ hạn. Tỷ nói đi khảo sát một chút, nếu vị trí cửa hàng tốt thì sẽ để lại, không cho bên ngoài thuê. Tỷ tỷ không nói gì nhiều hơn nhưng đệ nghĩ ý của tỷ ấy là chuẩn bị mở tú phường tiếp”.
Khương Lâm đã chín tuổi, mấy năm nay vóc người hắn nảy nở hơn, người cũng không béo như lúc nhỏ nữa, hơn nữa, hắn vẫn luôn giúp tỷ tỷ hắn trông Yểu Yểu, rất có tính tự giác của cữu cữu ruột, không còn bộ dáng trẻ con nữa, sinh ra mấy phần phong thái của thiếu niên.
Thẩm Thời Ân nghe xong buồn cười nhìn về phía Yểu Yểu nói, “Tiểu cữu cữu của con biết mà con không biết? Thêm mấy chữ thì có thể mệt lắm à? Nếu nương con ở nhà, khẳng định sẽ nói con vài câu?”.
Yểu Yểu học nói chuyện sớm, trước đó Khương Đào không nghĩ nàng có gì không giống người thường nên chẳng dạy nàng nói câu dài.
Sau qua một tuổi, những hài tử bình thường sẽ nói chuyện, nàng cũng không để mặc Yểu Yểu, khi không có việc gì cũng sẽ chọc nàng nói chuyện.
Nhưng lúc này Yểu Yểu lại không thích mở miệng nữa, có thể nói một chữ tuyệt không nói hai.
Nó đương nhiên không phải không học được mà là lười nói.
Lười nói còn tốt, hiện tại nó đã một tuổi, ngay cả tập đứng cũng không chịu.
Khương Đào không muốn chiều nàng, không bế nàng. Nhưng nàng không bế, trong nhà bao người giành bế.
Sau Khương Đào sai người làm xe đi bộ tới, nó thử cũng không thử, mỗi khi nàng bế nó tới xe học bước thì bắt đầu khóc lóc.
Cũng chẳng phải gào khóc mà chỉ khụt khịt mũi, không có tiếng nào mà rớt nước mắt.
Khương Đào còn nhịn được mà lạnh tâm lạnh tính, những người khác trong nhà lại chẳng nhìn được, ngay cả Tô Như Thị cũng khuyên Khương Đào nói: “Có hài tử biết nói, biết đi muộn. Yểu Yểu nhà ta có lẽ là biết đi muộn? Nó còn nhỏ như vậy, tay nhỏ chân nhỏ mà bị ngã thì con nhẫn tâm không?”.
Khương Đào đương nhiên là không đành lòng, lại chẳng ai yêu nữ nhi trong bụng nàng mười hai tháng hơn nàng cả.
Yểu Yểu nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của nương nó, còn nói tiếp: “Yểu Yểu biết nương muốn tốt cho Yểu Yểu, Yểu Yểu sẽ tự mình đi”.
Sau đó con bé sẽ chỉ huy nha hoàn ôm mình tới xe, dò dẫm mà đi hai bước, sau lại xoay bản mặt vô cùng đáng thương nhìn Khương Đào, tay nhỏ vuốt trán lau những giọt mồ hôi không tồn tại…
Vài lần như vậy xong, Khương Đào bại trận, không ép nàng đi nhưng cũng không để cho khuê nữ nhà mình lười biếng, lại sửa thành dạy nói.
Yểu Yểu cũng rất nể mặt nàng, chỉ cần Khương Đào chọc nàng, mẫu tử hai người có thể mẹ một câu con một câu nói cả ngày. Nhưng Khương Đào không ở nhà, nó tích chữ như vàng.
Lúc này bị Thẩm Thời Ân nói như vậy, Yểu Yểu nâng mặt lên cười lấy lòng với hắn.
Khuôn mặt nó rất giống với trưởng tỷ của Thẩm Thời Ân, cánh mũi cao và đôi môi đỏ hồng như hoa đào, hai má còn ẩn hiện có lúm đồng tiền, rất giống Khương Đào.
Đối với khuôn mặt này của khuê nữ, Thẩm Thời Ân thực không nhẫn tâm được, đành phải bại trận nói: “Được rồi, ta sẽ không nói cho nương con”.
Lúc này Yểu Yểu mới vui vẻ mà cười rộ lên, bỏ món đồ chơi nhỏ trong tay, duỗi tay về phía Thẩm Thời Ân muốn bế.
Chờ Thẩm Thời Ân bế nàng lên, nó lại gọi tên Tuyết Đoàn nhi.
Tuyết Đoàn nhi là một phần của gia đình nhưng dù sao nó cũng là thú, mà thời đại này điều kiện chữa bệnh lạc hậu, Khương Đào cũng không dám để đứa nhỏ như Yểu Yểu tiếp xúc quá gần với Tuyết Đoàn nhi, hằng ngày chỉ cho nàng sờ nó một lúc.
Trước mắt Yểu Yểu thừa dịp nương nó không ở nhà, để cha đưa nó đi tìm Tuyết Đoàn nhi, đương nhiên không chỉ vì sờ sờ Tuyết Đoàn nhi.
Nàng chỉ vào Tuyết Đoàn nhi nói muốn cưỡi ngựa, Tuyết Đoàn nhi cũng ngoan ngoãn hạ mình xuống.
Một người một thú hai mắt to đen lúng liếng nhìn nhau, xong quay ra nhìn Thẩm Thời Ân, hắn lại mơ mơ hồ hồ mà nói: “Chỉ được cưỡi một lúc thôi. Không thì lát nương con thấy được, ngay cả cha cũng bị liên lụy theo”.
Yểu Yểu ngoan ngoãn gật đầu, dịu dàng nói: “Yểu Yểu biết!”.
Thẩm Thời Ân bế nàng lên lưng của Tuyết Đoàn nhi, hai tay nhỏ của nàng nắm lây lông của Tuyết Đoàn nhi, cười khanh khách không ngừng.
Thẩm Thời Ân cũng cười theo nàng, sau Yểu Yểu cưỡi trong phòng chưa đủ còn chỉ ra ngoài muốn đi ra.
Thẩm Thời Ân lại cho nàng ra ngoài sân chơi một lát, không để ý thời gian nên bị Khương Đào trở về bắt được.
Thẩm Thời Ân lập tức ôm Yểu Yểu xuống, Yểu Yểu ôm lấy cổ cha hắn, chôn mặt nhỏ ở hõm vai của hắn, hiển nhiên là biết bản thân bướng bỉnh, sợ nương mắng nàng.
Đúng lúc Tiêu Giác tới đây, Khương Dương cũng trở về từ Hàn Lâm Viện. Khương Đào biết Yểu Yểu là bảo bối của cả nhà, trước mắt nếu nói con bé, không biết bọn họ sẽ nói đỡ bao nhiêu nên cũng không nói nàng, chỉ kêu Thẩm Thời Ân về nội thất thay quần áo.
Thẩm Thời Ân tự giác đuối lý, hai người đã sớm nói tốt, chuyện giáo dưỡng khuê nữ đã thống nhất ngay từ đầu, không thể mình Khương Đào là nương làm nhân vật phản diện.
Cho nên Khương Đào chẳng vui mà nói tới chuyện này, Thẩm Thời Ân cũng chẳng hé nửa lời.
Nàng nói: “Hôm nay cưỡi Tuyết Đoàn nhi là việc nhỏ nhưng sau này Yểu Yểu lớn, yêu cầu nhắc tới đương nhiên cũng sẽ thay đổi. Nếu cứ chiều theo nó, sau này nó muốn trời hay trăng thì có phải thật đi tìm cái thang hái xuống cho nó hay không? Còn có, chàng có biết con bé chơi cửu liên hoàn và khóa Lỗ Ban không?".
Thẩm Thời Ân nhớ lại, tuy rằng khuê nữ mỗi ngày đều chơi món đồ chơi nhỏ này nhưng hôm nay hình như không phải giống bình thường mà là làm bằng ngọc.
Khương Đào nói tiếp: “Mấy món đồ chơi ấy là hôm qua Tiểu Nam sai người đưa tới, đều được làm từ ngọc. Hôm nay ta còn hỏi đệ ấy khối ngọc tốt này ở đâu ra, dù là như nhà chúng ta cũng chẳng phải dễ tìm, hắn tìm được ở đâu? Hắn nói loanh quanh, chỉ nói Yểu Yểu thích là được, ngọc khó có được thì chỉ cần con bé vui là được đúng không? Khi ta trở về gặp dì ở ngoài, hỏi mới biết được đó là của hồi môn của dì, chính mình còn không nỡ dùng mà cho tức phụ tương lai của Tiểu Nam. Mấy hôm trước, Tiểu Nam dính lấy bà đòi cho được, nói có tác dụng lớn. Dì còn cho là hắn nghĩ thông rồi, có cô nương nào vừa ý, bèn vui vẻ cho đệ ấy. Nào biết được là đệ ấy đưa cho khuê nữ nhà mình làm đồ chơi”.
Nghĩ tới bộ dáng vui mừng cho là mình sắp có con dâu của Tào thị, Khương Đào cũng đỏ mặt.
“Các người đều chiều nó như vậy, không sợ sau này nó chẳng sợ trời sợ đất mà gây họa lớn à?”.
Lời này chẳng phải lần đầu tiên Khương Đào nói, còn nói qua với những người khác trong nhà rồi, lúc ấy Tiêu Giác còn nói: “Yểu Yểu ngoan như vậy, nàng có thể gây ra họa gì chứ? Kể cả nàng thật sự bướng bỉnh, con che cho nàng là được”.
Tiêu Giác là hoàng đế, lời này nói ra đương nhiên có tự tin.
Nhưng Khương Đào nghe xong ngược lại càng lo lắng, những hài tử bị nuông chiều đều bị nuôi thành hư như vậy. Gia đình bọn họ còn như đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa còn cả hoàng đế nuông chiều như vậy… Chưa biết chừng những tham ngôn của mấy quan viên kia sẽ thành sự thực, nó sẽ trở thành một tiểu ma tinh.
Thẩm Thời Ân đương nhiên biết tức phụ nhà mình là muốn tốt cho khuê nữ, lập tức nghiêm túc mà nghĩ lại, đảm bảo sẽ không bao giờ chiều nàng nữa.
Nhưng phu thê họ mới ra khỏi nội thất đã nghe được tiếng cười còn vang hơn lúc nãy của Yểu Yểu, vẫn kêu “cha cha” như cũ.
Thẩm Thời Ân còn cho là bọn Tiêu Thế Nam lại chiều nàng mà cho nàng cưỡi Tuyết Đoàn nhi tiếp.
Hắn vội vàng nói với Khương Đào: “Này không liên quan tới ta”.
Nói xong, Khương Đào cũng thấy rõ trong phòng nào có bóng dáng trắng muốt của Tuyết Đoàn nhi mà nhìn kỹ ra thì Yểu Yểu đang cưỡi một người.
Mà người này không ai khác còn là Tiêu Giác!
Hôm nay Tiêu Giác chưa đổi thường phục, vẫn mặc long bào màu vàng, đường đường là vua một nước mà lại quỳ rạp xuống để Yểu Yểu cưỡi, này còn chưa đủ, bên cạnh còn có Tiêu Thế Nam và Khương Dương đứng xếp hàng.
Hai người xếp hàng đứng song song, Tiêu Thế Nam nôn nóng nhất, trong miệng nói mãi: “Đến ta chưa, đến ta chưa?”.
Hiển nhiên hai người này đang chờ được làm “ngựa” của Yểu Yểu, còn có một người nhỏ tuổi, vóc người nhỏ chẳng thể làm ngựa là Khương Lâm đứng cạnh hâm mộ.
Khương Đào bất đắc dĩ đỡ trán, bỗng nhiên cảm thấy không cần vì khuê nữ cưỡi Tuyết Đoàn nhi mà nói nàng, dù sao nó tới hoàng đế cũng dám cưỡi thì Tuyết Đoàn nhi tính là gì?!
Mà Thẩm Thời Ân lại cảm thấy tật chiều nữ nhi nhà mình còn có thể cứu một chút, dù sao hắn cũng không phải người quá nhất mà!
Chút tâm hự của edit: các bạn yên tâm, bé nó đã nhận là tiểu tiên nữ thì là tiểu tiên nữ xinh đẹp hiểu chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.