Nhìn thấy sắc mặt của Khương Đào và Thẩm Thời Ân đều trầm lại, Yểu Yểu lập tức ngưng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn rất thấp thỏm.
Chưa đợi Khương Đào đặt câu hỏi, Yểu Yểu vội vàng mở miệng nói: “Yểu Yểu không có cưỡi Tuyết Đoàn nhi!”.
Khương Đào đúng là chỉ nói hiện giờ nàng còn nhỏ, không thể chơi quá thân với Tuyết Đoàn nhi, chưa nói là có thể chơi với người nhà hay không. Nhưng nàng cưỡi người khác không nói nhưng cố tình lại là Tiêu Giác đang mặc long bào.
Sự tồn tại của Tiêu Giác vốn là chuyện khó có thể làm lơ được, cũng chỉ có Khương Lâm nhỏ tuổi mới nháo ra một chuyện như vậy nhưng lúc ấy hắn bị Vương Đức Thắng quát một hồi, ăn đau cũng nhớ lâu, hiện giờ rất đúng mực với Tiêu Giác.
“Thẩm không cần nghiêm túc như vậy”, Tiêu Giác để Tiêu Thế Nam ôm Yểu Yểu xuống, sau đó đứng dậy giải thích nói: “Con chỉ chơi với Yểu Yểu một lúc thôi, hơn nữa, thẩm cũng nói rồi, chỉ có khi trong nhà có mỗi người nhà chúng ta thì có thể không chú ý tới thân phận bên ngoài, ở nhà con chỉ là biểu ca của Yểu Yểu”.
Lời này là do Khương Đào nói không sai nhưng chuyện này không đúng!
Khi Tiêu Giác mặc long bào, Khương Đào cũng sẽ nhớ tới thân phận của hắn, nàng luôn nhắc nhở mấy tiểu tử trong nhà như vậy.
Khương Đào không sợ gì, chỉ sợ Yểu Yểu chẳng phân biệt được đâu là trong nhà đâu là ngoài ngõ. Những người ngoài kia sẽ chẳng nhớ nàng còn nhỏ tuổi, sau hẳn sẽ tấu nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188360/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.