Chương trước
Chương sau
Nữ nhi của Khương Đào cuối cùng được đặt tên là Yểu Yểu, đương nhiên là lấy ý của câu “Yểu điểu thục nữ, quân tử hảo cầu”.
Tuy rằng tên là do Khương Đào và Thẩm Thời Ân chọn nhưng cũng là chọn từ số tên mà Khương Dương đã chuẩn bị một loạt trước đó, gián tiếp mà nói cũng chẳng khác nào là do Khương Dương đặt.
Chuyện này khiến bọn Tiêu Giác ghen tị muốn chết, sau Tiêu Thế Nam trách Tiêu Giác, nói đều tại ngươi, nói gì mà đầu thai vào Thẩm gia đều có truyền thống là nam, để cho mọi người đều tưởng là tiểu tử. Lễ gặp mặt cũng phải chuẩn bị lại một lần, ngay cả chuyện đặt tên cũng không chiếm được.
Tiêu Giác bị hắn oán trách cũng chỉ có thể biện giải: “Này sao có thể trách ta? Ta chỉ là nói sự thật thôi. Còn chuyện đặt tên này tuy quan trọng nhưng mấy người chúng ta đều là thật lòng yêu thương nàng, nào có ai hơn ai thấp chứ?”.
Khương Dương đúng là đang lúc đắc ý, nghe vậy bèn hùa theo, “Ta là cữu cữu ruột của Yểu Yểu, chọn tên cho con bé thì làm sao? Người ta là hoàng đế cũng không có ý kiến, sao đệ còn hẹp hòi như vậy?”.
Tiêu Thế Nam hầm hừ nói: “Hiện tại các người cùng triều nên đương nhiên là có ý tưởng đen tối như nhau. Hơn nữa, đùng cho là ta không biết, Tiểu Giác cũng chẳng phải rộng lượng gì, là nghĩ tương lai khi Yểu Yểu trưởng thành sẽ phong cho nàng làm quận chúa, huyện chúa gì đó, tới lúc đó phong hào đương nhiên do hắn định đoạt”.
Này đúng là bị Tiêu Thế Nam nói trúng rồi, các triều đại còn chưa có tiền lệ phong công chúa không cùng huyết thống nhưng phong quận chúa, huyện chúa gì đó cũng chỉ là một câu nói của hoàng đế mà thôi.
Tiêu Giác từ khi biết Khương Đào sinh được biểu muội, cũng đã nghĩ chờ nàng lớn hơn một chút sẽ phong quận chúa cho Yểu Yểu.
Chờ tới lúc đó, người khác gọi phong hào của Yểu Yểu, tương đương với cái tên thứ hai rồi.
Lập tức bị Tiêu Thế Nam nói trúng tim đen, Tiêu Giác xấu hổ sờ mũi, lại nói; “Này thật không thể trách ta, cũng không chỉ có mình ta nghĩ như vậy. Trước không nói truyền thống của nhà cữu cữu, cả Khâm Thiên Giám cũng nói là dị tượng trên trời gì đó, ngay cả thẩm không tin những thứ đó cũng nghĩ là con trai”.
Lời này của Tiêu Giác cũng không giả.
Ngay từ đầu Khương Đào không tin cái gì mà truyền thống của Thẩm gia, cảm thấy khả năng sinh nữ nhi hẳn sẽ có.
Nhưng sau ấy, thời gian nàng mai thai rất dài, hơn mười tháng còn chưa sinh, Tiêu Giác đã dọn toàn bộ Thái Y Viện tới Thẩm gia, từng thái y chẩn trị cho nàng đều nói thai nhi rất khỏe, mạch tượng ổn định, hơn nữa, bụng cũng không quá lớn, không cần lo sau này khó sinh.
Còn có người đầu óc tương đối linh hoạt lập tức nịnh hót Khương Đào, nói quốc cữu phu nhân không cần lo lắng như vậy, nhìn lịch đại đời trước, những đứa trẻ sinh ra có dị tượng không ít đâu! Tiếp theo thái y bèn liệt kê ra vài nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.
Mấy nhân vật này đều là đại nhân vật hư cấu trong lịch sử, đều là vương hầu khanh tướng.
Khương Đào cũng chẳng biết mấy người này là ai nhưng nàng biết hai người khác tương truyền cũng là mang thai hơn mười tháng, một là Lưu Bá Ôn, hai là Tần Thủy Hoàng.
Sau Tiêu Giác lại đưa tới lời phê mệnh của Khâm Thiên Giác.
Tô Như Thị cũng nói chua nam cay nữ, Khương Đào sau khi nghén xong luôn thích ăn chua, khẳng định là con trai!
Nàng có thể là do mang thai nên cũng ngốc ra, hắn một lời ta một lời đều nói như vậy, nàng đúng là tin rồi!
Thậm chí khi dưỡng thai nàng còn buồn rầu nói, đứa trẻ này nhà ta khác người như vậy, nếu sau này lại đi tạo phản thì làm sao?
Thẩm Thời Ân nhịn cười đỏ cả mặt, tới khi Khương Đào nhìn cũng bực, hắn mới dừng cười nói: “Nào có thiên chi kiêu tử nhà ai đi tạo phản chứ? Đều là sống không nổi mới đi tạo phản. Đương nhiên cũng là do sống tốt quá, lòng lang dạ thú muốn gây chuyện nhưng đứa nhỏ này hoặc giống cha hoặc giống mẹ, hai ta đều không phải loại người như vậy. Hơn nữa hài tử của chúng ta còn lớn lên dưới sự quan tâm của Tiêu Giác… Nàng cảm thấy nhà ta có thể nuôi ra một đứa như vậy?”.
Khương Đào nghe hắn nói có lý, dần dần cũng không lo lắng như vậy nữa.
Hài tử sinh ra rồi nàng mới trợn tròn mắt.
Cái gì mà vương hầu khanh tương, chi tử phi phàm, này rõ là một khuê nữ! Quả nhiên mê tín phong kiến là không tin được!
Tuy vậy, khuê nữ đương nhiên là càng tốt, trong nhà nhiều tiểu tử như vậy, nàng đương nhiên muốn một tiểu khuê nữ thơm tho mềm mại.
Hơn nữa, Yểu Yểu sinh ra không giống với hài tử khác, không đen đen nhăn nhó mà da trắng, mắt to, búp bê sứ cũng không đẹp như vậy.
Chỉ đẹp không còn chưa tính, con bé còn rất ngoan, trừ lúc đói và muốn đi tiểu ra, bình thường cũng không khóc không nháo.
Không chỉ có Khương Đào và Thẩm Thời Ân yêu nàng mà cả Tô Như Thị và Khương Lâm, không ai không thích nàng, ngay cả Tiêu Giác cũng dăm ba ngày lại chạy khỏi cung tới thăm nàng.
Có đôi khi Khương Đào thấy bọn Tiêu Giác chơi với nàng thấy vui như vậy, nhịn không được lải nhải: “Đều thích hài tử như vậy mà chả đứa nào thành gia. Chờ các đệ có hài tử của mình còn không phải là thương không hết à?”.
Trước đó khi Khương Đào mang thai, Tiêu Thế Nam thất bại một cọc hôn sự.
Khi ấy, Tào thị cho hắn xem mắt với một cô nương thư hương, phẩm mạo và tài năng thật sự không có lời gì để nói.
Tiêu Thế Nam nghe nương nói rất đúng, sau khi gặp mặt cũng thấy đối phương rất ôn nhu, cũng coi như hợp mắt nên đồng ý.
Tào thị đang thu xếp rồi, ai biết tam thư lục lễ còn chưa làm xong, đối phương lại đột nhiên đổi ý, lấy cớ thân thể cô nương nhà mình không tốt, lão phu nhân trong nhà cũng không nỡ để nàng xuất giá sớm.
Này vừa nghe liền biết là từ chối.
Tào thị nghe bà mối nói lại xong đi hỏi Tiêu Thế Nam, nghĩ có phải hắn làm chuyện gì không tốt bị đối phương biết được nên mới lật lọng.
Tiêu Thế Nam vừa nghe liền hô oan quá, nói: “Tẩu tử gần đây ăn không ngon, mắt nhìn cũng thấy gầy một vòng. Trong nhà ai không lo lắng? Con có thể ra ngoài gây chuyện sao? Hơn nữa hai ngày này con làm gì nương không biết sao?”.
Tào thị đúng là biết.
Khương Đào ốm nghén quá nặng, ngay cả thái y cũng không có cách nào, chỉ nói rằng thai phụ sau khi mang thai khẩu vị thay đổi nhiều, nếu không muốn nôn thì nên cho nàng ăn ít thôi.
Sau đó mọi người lại đi hỏi Khương Đào, lúc ấy Khương Đào cũng chẳng muốn ăn gì cả.
Vì thế mấy người Tiêu Giác và Tiêu Thế Nam bèn đi khắp nơi tìm các loại đồ ngon của lạ hiếm có, nghĩ chẳng sợ nàng nhìn có gì lạ, cứ ăn nhiều chút là được.
Sau Tào thị lại cẩn thận đi nghe ngóng, hóa là là đối phương biết được chuyện này. Người nhà họ cảm thấy Tiêu Thế Nam đối xử quá tốt với tẩu tử là Khương Đào, gả tới đây sẽ có hai bà bà, quan hệ trong nhà quá phức tạp nên mới đổi ý.
Lời này Tào thị nghe xong bèn tức giận.
Thời đại này cho dù là hoàng cung quý tộc hay là bá tánh dân gian, chuyện bà bà và tức phụ ở chung đều là vấn đề lớn.
Nhưng chuyện phiền toái nhiều nhất chính là bà bà ngược đãi tức phụ nhưng bà và Khương Đào nào phải người như vậy! Nhiều bà bà làm sao? Nhiều người thương nàng còn không tốt à. Còn nghĩ xấu về bà và Khương Đào như vậy.
Tức xong Tào thị lại cảm thấy bản thân chọn không đúng người. Bà chướng mắt mấy nhà vinh hoa phú quý nên mới chọn nhà dòng dõi thư hương thế gia. Nhưng không ngờ là do đối phương thanh cao quá mức nên ghét bỏ bọn họ.
Cứ trì hoãn như vậy tới Tiêu Giác lập hậu tuyển phi.
Làm thần tử đương nhiên không tranh với hoàng đế, hôn sự của Tiêu Thế Nam đành gác xuống.
Mà hôn sự của Tiêu Giác cũng không thuận lợi, ban đầu hắn chọn đích trưởng nữ của thái phó làm hoàng hậu, những phi tần khác lại chọn từ các nhà khác sau.
Không ngờ là tới lúc gần hạ chỉ, cô nương nhà thái phó lại rơi xuống nước, lúc cứu lên luôn hôn mê không tỉnh, chưa rõ sống chết.
Chuyện này ít nhiều cũng có chút đen đủi, hắn trước gác lại chuyện hậu cung.
Sau Thẩm Thời Ân nộp binh quyền lên, hắn lại lần nữa an bài các nơi đóng quân nên cũng bận một thời gian, sau đó là Khương Đào mãi chưa thấy sinh, bọn họ đều nghĩ sao để nàng sinh nở thuận lợi, chẳng còn sức mà nghĩ chuyện của mình.
Cho nên giờ Yểu Yểu vừa tròn một tháng, mấy tiểu tử vẫn còn độc thân. Mỗi khi nhớ tới, Khương Đào cũng nhịn không được lải nhải vài câu.
Nhưng lời này của Khương Đào lại được bọn họ nhất trí phản bác,
“Chính đệ có thể sinh được đứa trẻ đẹp như này sao? Đệ sao tin được?”.
Tiêu Thế Nam nói.
Tiêu Giác cũng nói: “Đúng vậy, Yểu Yểu của chúng ta là hài tử đáng yêu nhất thiên hạ, không có ai tốt hơn con bé!”.
Khương Dương thi xong cũng bắt đầu bị tỷ tỷ hắn càm ràm chuyện thành gia, tuy vậy bây giờ lý do của hắn càng đường hoàng hơn, nói: “Hiện giờ đệ chỉ là một quan lục phẩm, cao gả thấp cưới, cưới tức phụ có xuất thân kém một chút không sao, nhà ta cũng không quá coi trọng dòng dõi. Nhưng cô nương nhà họ vào nhà, hẳn cũng sẽ có chút sợ hãi, không cần khiến người khác kinh sợ mà khó xử”.
Khương Đào nghe bọn họ hoặc là ngắt lời không nói tiếp, hoặc là dùng đạo lý đao to búa lớn, cũng lười nói lại. Dù sao tuy ngoài miệng nàng thúc giục hai câu nhưng vẫn hy vọng lũ tiểu tử trong nhà không phải vì tới tuổi nên thành hôn mà phải là không phải người ấy thì không thể cưới!
………………
Chớp mắt Yểu Yểu liền được một tuổi, Khương Đào mới biết được, lúc nàng mang thai hóa ra còn có nhà tấu nhà họ một tấu chương.
Theo như nhà họ nói hệt như lời ngốc nghếch Khương Đào nói khi mang thai, trong lịch sử loại người này đều không phải hạng thiện lương. Thẩm gia còn là nhà quyền cao chức trọng, thật có một ma tinh như vậy, không biết là sẽ có mầm họa lớn như nào!
Tiêu Giác đương nhiên không tin này đó, càng đừng nói là cái thứ ma tinh trong miệng ngự sử là hài tử nhà cữu cữu mình.
Hắn xanh mặt bác bỏ quan điểm của ngự sử trên triều, cũng hạ lệnh không cho người khác nhắc lại chuyện này.
Nhưng sau cùng, chuyện Thẩm gia sinh ra một ma tinh vẫn truyền đi khắp các phố lớn hẻm nhỏ.
Khi ấy, Khương Đào được người trong nhà che chở như bảo bối, tâm tư của nàng cũng đặt hết trên người hài tử, còn có Bích Đào giúp nàng quản việc nhà, nàng thật không biết lời đồn bên ngoài.
Thẳng tới tiệc một tuổi của Yểu Yểu, nàng mới nghe được lời đồn là trò cười cho nhà nàng.
Yểu Yểu khi sinh đã lớn hơn các hài tử đồng lứa một chút, một tuổi mà đã rõ nét cả ngũ quan, phấn điêu ngọc trác, rất đáng yêu, như góp nhặt hết các nét đẹp của cha và mẹ con bé vậy.
Mà càng may mắn hơn là, con bé lớn lên rất giống trưởng tỷ của Thẩm Thời Ân, cũng chính là mẫu thân của Tiêu Giác.
Ngay từ đầu, Tiêu Giác đúng là yêu ai yêu cả đường đi, vì diện mạo và cả tính cách ngoan ngoãn của nàng, sự yêu thương của hắn chẳng hề kém so với Thẩm Thời Ân.
Ngay cả yến tiệc một tuổi của nàng cũng là làm trong cung.
Lúc ấy, nàng ngồi trong lòng Khương Đào, nghe người ta đồn cái gì, liền cái biết cái không hỏi Khương Đào: “Nương, ma tinh là gì?”.
Phu nhân nói với Khương Đào vốn là nói chơi, nghe được Yểu Yểu hỏi, bà mới xấu hổ nói: “Yểu Yểu nhà ngươi nhỏ như vậy đã có thể nghe hiểu người lớn nói chuyện?”.
Những hài tử một tuổi thường chỉ có thể nói ít từ đơn giản mà Yểu Yểu tuy rằng âm thanh chưa tròn vành rõ chữ, ngữ khí cũng chậm nhưng lại có trật tự rõ ràng.
Yểu Yểu rất thông minh, mới mấy tháng đã biết gọi cha mẹ, sau đó mấy ngày liền biết gọi những người khác, cữu cữu ca ca kêu rất ngọt tai.
Khương Đào thậm chí còn to đầu nghĩ là nàng cũng là xuyên qua hay trọng sinh tới. Cũng may dưới thời gian quan sát lâu dài, Yểu Yểu chỉ là thông minh hơn các bạn đồng trang lứa thôi, Khương Đào mới yên tâm xuống.
Tuy vậy, hiện tại đây đang là triều đại “Việc khác thường ắt có quỷ” cho nên Khương Đào nói với mọi người trong nhà không được nói chuyện Yểu Yểu thông minh sớm cho người ngoài biết.
Khương Đào vội kéo nhẹ Yểu Yểu về, sau đó cười giải thích: “Nàng nào nghe được lời người lớn nói, chỉ là nghe được tên mình nên hỏi bừa thôi”.
Phu nhân kia xấu hổ cười làm lành, vắt hết óc ra nói đỡ lời: “Hóa ra là như vậy. Tuy vậy, Yểu Yểu nhà ngươi ở trong bụng mười hai tháng, còn lớn hơn hài tử bình thường, học cũng nhanh hơn”.
Nếu là nhà bình thường, khẳng định sẽ muốn con nhà mình càng khác người càng tốt, cũng chỉ có thần tử như Thẩm gia mới không cần dựa vào một đứa trẻ để nổi bật, ngược lại còn tận lực điệu thấp.
Chờ yến tiệc tan rồi, Khương Đào về nhà bèn hỏi lời đồn bên ngoài là sao.
Bọn Thẩm Thời Ân thấy nàng không vui cũng không nói gì mà quay đầu nhìn Tiêu Giác.
Tiêu Giác đang cho Yểu Yểu ăn nho, nghe vậy liền nói: “Thẩm nghe những lời đồn ấy làm gì? Yểu Yểu nhà ta mới một tuổi lớn lên đã đáng yêu như vậy, rõ ràng là tiên nữ hạ phàm!”.
Lúc này, Yểu Yểu cũng biết “ma tinh” chẳng phải là từ gì tốt, ăn quả nho đen láy xong nhìn về phía Khương Đào nghiêm túc nói: “Nương đừng giận, Yểu Yểu là tiên nữ!”.
Nàng còn mặc váy màu đào cam khiến cho khuôn mặt càng thêm tươi tắn, Khương Đào bị lời này của nàng chọc cười, thầm nghĩ khuê nữ nhà mình dịu dàng đáng yêu như vậy sao có thể là ma tinh?
Cái nhà tấu nhà họ suy nghĩ còn vớ vẩn hơn cả nàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.