Chương trước
Chương sau
Tiết Đông Mai vội vàng đi đến bên cạnh Chử Cao Tinh, "Làm sao vậy, ngươi quen bọn họ sao?"
Chử Cao Tinh gật đầu, nhăn mặt, có chút ' ủy khuất ' mà kể khổ, "Đều là kẻ thù nhỏ của ta, bọn họ nhìn ta không vừa mắt, vừa thấy mặt liền mắng ta. Không tin cô chờ đi, ta sẽ cho cô xem."
Thấy người đối diện đến gần, Tiết Đông Mai vội vàng bước sang phải đứng qua một bên, giả vờ mình như người qua đường.
Động tác nhanh chóng, quả thật khiến Chử Cao Tinh lau mắt đối với sự nhanh nhẹn của nàng.
Người đi đối diện phía trước trên mặt mang theo chút trẻ con, chiếu cao so với Chử Cao Tinh thấp hơn một chút, nhưng khí thế lại không yếu chút nào. Lúc sau nhìn thấy Chử Cao Tinh, hắn khinh thường nói, "Ôi, thật là oan gia ngõ hẹp, làm sao ở đây còn gặp phải ngươi."
Chử Cao Tinh nhướng mày, khiêu khích nói, "Thế nào, đường này của nhà ngươi mở sao, tiểu gia ta không thể đi? Hơn nữa, đá mài cũng là đá, nói không chừng giống như hòn đá trên đường kéo qua đây."
Người đối diện tên Tưởng Duệ Kỳ, trong nhà nhờ làm đá mài trở nên giàu có.
Hắn nghe vậy cũng không tức giận, mà ngược lại mỉa mai nói, "Ôi chao, ngài nói lời này là nhắc Tưởng gia nhà bọn ta, cho dù bọn ta mở đường này, cũng không dám ngăn cản đường đi của người. Hoành hành ngang ngược như vậy, làm nhiều việc xấu xa, chính là bị sét đánh chết không tử tế, các ngươi nói có phải hay không?"
Phía sau hắn hai nam một nữ, cũng đồng ý gật đầu.
Khi Chử Cao Tinh vừa tới thành Vũ Châu, bởi vì thân phận cao quý đã gây ra nhiều chấn động, bao gồm học sinh trong học viện của bọn họ, đang suy đoán vị công tử đến từ Kinh Thành này có lai lịch và tính khí như thế nào.
Không bao lâu, trong phủ Hà nơi hắn ở truyền lời đồn, nói Chử Cao Tinh bởi vì ở Kinh Thành ngang ngược làm chuyện xằng bậy, chọc người trong cung, mới bị Chử gia không ngại ngàn dặm xa xôi đưa đến thành Vũ Châu tránh họa.
Ban đầu không ai tin, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy vị Chử công tử này.
Sau một thời gian dài, chờ đến khi Chử Cao Tinh ra ngoài vài lần, chọc không ít chuyện lại có người âm thầm giải quyết, mọi người đều dần tin lời đồn đại.
Cho nên lời này của Tưởng Duệ Kỳ, rõ ràng chính là nguyền rủa Chử Cao Tinh. Ba người phía sau hắn cũng đều biết, chỉ là không thích việc làm của Chử Cao Tinh, cũng không muốn ngăn cản.
Chử Cao Tinh không tức giận, nghe được lời này lại bật cười, hắn vội vàng nhìn Tưởng Duệ Kỳ, "Có một số người, trời sinh chính là hồ ly xấu xa, ăn không được quả nho thì nói nho chua. À quên, hồ ly tinh có thể, rốt cuộc làm sao nàng có thể tu luyện thành người. Nhưng bên ngoài khoác da người như thế nào, cũng không thay đổi được nàng chỉ là một con súc sinh. Có câu nói như thế này, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của súc sinh.. Hắn vẫn là súc sinh."
Hắn chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước, lần này hắn đã tìm hiểu kĩ từng hộ gia đình của mọi người ở thành Vũ Châu, mới ra tay. Không nói đến cái khác, chỉ nói phu nhân của Tưởng gia, cũng chính là mẹ ruột của Tưởng Duệ Kỳ, xuất thân có nhiều bí ẩn. Hơn nữa việc này ở thành Vũ Châu, chuyện này được coi là một việc hấp dẫn, không riêng gì hắn, những người lui tới Tưởng gia chắc hẳn đã nghe nói quá.
Quả nhiên, người đối diện Tưởng Duệ Kỳ còn chưa nói chuyện, nhưng người cao lớn đứng bên cạnh hắn đã nói trước. Hắn duỗi tay chỉ vào Chử Cao Tinh, lạnh lùng nói, "Chử Cao Tinh! Ngươi đừng quá đáng!"
Lời của hắn chi bằng đừng nói.
Không nói, Tưởng Duệ Kỳ còn có thể dễ chịu một chút.
Chử Cao Tinh đắc ý cười một cái, sau đó không quan tâm liếc mắt nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói, "Dương Mục sao ở đâu cũng có ngươi, ngươi gãy xương nên muốn tiểu gia ta tha cho ngươi đúng không?"
Tính tình Dương Mục cục cằn, chịu không nổi sự khiêu khích. Nghe vậy liền xoắn tay áo đi về phía trước, "Ngươi đừng cho là ta sợ ngươi!"
Hắn luyện võ từ nhỏ, ra tay nhanh chóng và chuẩn xác, lần này còn chứa sự tức giận, cho nên khi nhìn thấy trước mặt Chử Cao Tinh đột nhiên xuất hiện một cô gái, có chút không kìm chế được nắm đấm.
Đợi đến khi Chử Cao Tinh phản ứng lại, kéo Tiết Đông Mai trốn sang một bên.
Dương Mục lao lên không trung, nửa người trên dao động một chút, mới được người bạn đứng bên cạnh đỡ lấy.
Chử Cao Tinh lập tức cúi đầu xem xét mặt Tiết Đông Mai, "Có sao không" Mặt mới được rửa sạch sẽ, lại có thêm vết thương thật sự không tốt.
Tiết Đông Mai lắc đầu, đẩy hắn ra đi qua, hung hăng nói với Dương Mục, "Ngươi như vậy là sao, nói không lại liền muốn đánh người!"
Đàn ông đấu với đàn ông, bây giờ lại xuất hiện một cô gái, thiếu chút nữa còn ăn nắm đấm của mình, Dương Mục mặt đỏ tai hồng không biết nói gì, nhưng cô gái đứng bên cạnh nói, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, "Cô nương có sao không?"
Tiết Đông Mai lắc đầu, thái độ của đối phương rất tốt, nàng cũng không thể quá tệ. Nhưng vừa rồi quá nguy hiểm, nếu không phải nàng chạy ra, nắm đấm kia khẳng định rơi trên mặt Chử Cao Tinh. Tiết Đông Mai trách móc, "Như thế nào đi nữa, cũng không thể đánh người."
"Việc này là bọn ta đã mạo phạm, ta thay Dương Mục nói lời xin lỗi cô nương, hy vọng cô nương rộng lượng, không cần chấp nhặt hắn. Chỉ là không biết cô cùng vị công tử này, là.." Nàng có chút chần chờ nói.
Tiết Đông Mai nói, "Ta và hắn là bằng hữu."
Những người đối diện lập tức nhìn nhau.
Hầu hết các công tử tiểu thư trong thành Vũ Châu phần lớn đều quen biết nhau, cũng chưa bao giờ gặp qua Tiết Đông Mai. Mà con cái của những nhà bình thường, chỉ sợ không có cơ hội cùng Chử Cao Tinh nói chuyện.
Chử Cao Tinh thấy thế, đắc ý khoác tay lên vai Tiết Đông Mai, "Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của các ngươi, các ngươi thì có người giúp đỡ, tiểu gia ta không thể có bằng hữu sao?"
Cô nương kia nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Tiết Đông Mai nói, "Ta tên Úc Nhu, hiện tại ta đang học tại học viện Vân Thượng Thư, cùng bọn họ là bạn học. Ngươi ở đâu, nhà ở chỗ nào, cũng đang đi học sao?"
"Ta.." Tiết Đông Mai còn chưa nói, mắt nhìn chằm chằm phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Úc Nhu nhìn theo tấm mắt nàng, Nhạc Tuấn Trúc ôm bốn năm quyển sách từ bên đường đi tới. Ngay trong cả đám đông, khí chất lạnh lùng quanh người hắn, cũng có thể khiến người khác nhanh chóng nhận ra.
Úc Nhu hướng về phía hắn vẫy tay, "Tuấn Trúc ca, bên này."
Nhạc Tuấn Trúc hướng bọn họ nhìn lại, không hiểu vì sao, cho dù khoảng cách giữa hai người không ít, Tiết Đông Mai lại có cảm giác mình bị hắn nhìn chằm chằm.
Nàng không tự giác lui về phía sau nửa bước, sáp lại vào lồng ngực ấm áp.
Chử Cao Tinh đỡ lấy nàng, cúi đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt không lương thiện nhìn chằm chằm hướng Nhạc Tuấn Trúc bọn họ đi đến.
Nhạc Tuấn Trúc đi tới, bình tĩnh nhìn bàn tay Chử Cao Tinh đặt trên vai Tiết Đông Mai, nhìn Dương Mục nói, "Ở chỗ này làm gì?"
Úc Nhu giữ Dương Mục đang muốn nói, giải thích, "Không có gì, tình cờ gặp Chử công tử, cùng hắn nói chuyện một chút."
Còn nói về vấn đề gì, nhìn biểu cảm trên mặt mọi người, cũng có thể đoán ra được.
Nhạc Tuấn Trúc nhìn Tiết Đông Mai, "Còn muội?"
"À? Muội, muội đang khuyên ngăn." Tiết Đông Mai nhận ra hắn quen biết với bốn người đối diện, lập tức có chút khó xử, đành thấp giọng giải thích.
Đám người Úc Nhu có chút kinh ngạc hắn cùng Tiết Đông Mai có quan hệ, nghe vậy hỏi, "Tuấn Trúc ca, huynh cùng vị cô nương này quen biết sao?"
Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, đưa quyển sách trong ngực qua cho nàng, nói, "Mẹ bảo ta mua cho muội ít sách, đều là khi còn nhỏ muội đã học qua, cái này được chứ?"
Hắn chỉ đưa tay về phía Tiết Đông Mai, giữa hai người có chút khoảng cách, Tiết Đông Mai thấy vậy lập tức tiến về phía trước hai bước, sau khi nhận sách cúi đầu nhìn tên sách một chút liền gật đầu lia lịa.
Dưới cánh tay không có chỗ chống đỡ, Chử Cao Tinh có chút nhàm chán rút tay lại.
"Vậy thì tốt," Nhạc Tuấn Trúc nói, sau đó nhìn đám người Tưởng Duệ Kỳ cùng Úc Nhu, "Nhà ta còn có việc, đi về trước."
Hắn nói xong, xoay người bước sang một bên.
Đi được hai bước thấy Tiết Đông Mai không đuổi theo, quay đầu lại nói, "Đến đây."
Ánh mắt mọi người lại rơi trên người Tiết Đông Mai, chỉ thấy nàng ôm sách cúi đầu, giống như con dâu nhỏ, lon ton đi theo sau.
"Này ăn mày!" Chử Cao Tinh hướng nàng lớn tiếng nói, thấy nàng dừng lại xoay người trừng mắt nhìn mình, Chử Cao Tinh hiểu được, "Thật ngại quá, này tiểu Mai nhi, lần sau đến chỗ cũ tìm ta, hôm nay cô giúp ta, quay trở về ta sai người mang lễ vật đến tặng."
Tiết Đông Mai gật đầu, quay đầu lại thấy Nhạc Tuấn Trúc đã đi xa, lại chạy nhanh theo sau.
Không ngờ Nhạc Tuấn Trúc càng đi càng nhanh, cuối cùng nàng phải chạy chậm mới đuổi kịp. Sau khi đi qua hai con phố, hắn mới đi chậm lại, nhìn thấy Tiết Đông Mai mệt đến nỗi trên trán đầy mồ hôi, liền cầm lấy sách trên tay nàng.
Một đường trầm mặc.
Tiết Đông Mai lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận hỏi, "Huynh đều nghe được?"
Miệng của Nhạc Tuấn Trúc không động, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng "Ừm".
"Là bọn họ đánh Chử công tử trước. Thật là, bốn người đấu một mình hắn, lấy nhiều bắt nạt ít, thắng cũng không phải anh hùng!"
Nghe giọng nói bất mãn của nàng, Nhạc Tuấn Trúc dừng lại trước mặt nàng, "Muội có biết Chử Cao Tinh lai lịch ra sao không? Muội có biết hắn là hạng người gì không? Muội có biết hắn mang theo người đánh Dương Mục mặt mũi bầm dập không? Muội không biết gì, lại nói cho hắn?"
Giọng hắn nghiêm túc, từng câu chất vấn có hơi hùng hổ dọa người, đôi mắt cau lại hiện rõ sự tức giận.
Tiết Đông Mai có chút không tin, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, trong giọng nói mang theo kiên định, "Chử công tử ngày hôm qua đã cứu muội, hắn chính là ân nhân của muội, muội mặc kệ hắn trước mặt người khác như thế nào, dù sao hắn đối với muội, chính là người tốt! Huynh nói hắn như vậy, muội cảm thấy không vui!"
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Đông Mai: Các bạn đọc sách không đánh dấu trang hay bình luận, ta cảm thấy không vui ╭ (╯^╰) ╮
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.