Trần Phương Ngọc băng bó chỉnh tề, mở cửa cho người đang chờ bên ngoài vào.
Nhạc Tuấn Trúc ôm muội muội, giơ chân bước vào, nhìn thấy người trên đầu quấn đầy vải trắng, hắn kinh ngạc một chút, vội vàng hỏi, "Mẹ, có chuyện gì vậy, nàng làm sao vậy?"
Tiết Đông Mai đang dùng tay che mặt, sợ người khác nhìn thấy bị chê cười. Đột nhiên nghe giọng nói của hắn, nàng ngồi trên ghế xoay người lại, đưa lưng về phía bọn họ.
"Nào có chuyện gì, chỉ băng bó cho Đoàn Đoàn. Tiểu cô nương nhà người ta, làn da mềm mại, nếu như vết thương để lại sẹo thì làm sao bây giờ." Trần Phương Ngọc tự nhiên nói.
Nhạc Tuấn Trúc có chút bất đắc dĩ, hắn giao muội muội cho Trần Phương Ngọc, "San San nên đi ngủ, người ôm con bé về ngủ đi, bên này để con."
Đối với đứa con lớn của mình, Trần Phương Ngọc có chút không yên tâm. Nhưng nghĩ hắn sau này sẽ cùng Đoàn Đoàn lấy nhau, nhân cơ hội này bồi dưỡng một chút tình cảm cũng không tồi.
"Được, vậy ta giao Đoàn Đoàn lại cho con. Chờ cha con trở về, lại gọi ta."
Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, sau khi tiễn mẫu thân có chút lưu luyến không rời kia đi, hắn quay lại ngồi trước mặt Tiết Đông Mai, giữ đầu nàng lại, "Đừng cử động, ta giúp muội tháo xuống."
Miếng vải trên mặt buộc chặt, Tiết Đông Mai nói cũng không rõ ràng, "Được, cảm ơn.. Cảm ơn huynh."
Nàng không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, dù sao cảm giác giống như khi còn nhỏ gọi Viên Viên ca ca, có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tieu-truc-ma/1052876/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.