Sau chuyện hoang đường ở doanh trướng, miệng Diệp Thê sưng tấy, khóc đến nỗi không mở nổi mắt, bộ dạng thế này sao có thể gặp người ngoài. Thẩm Tương Uyên cầm da thú quấn quanh người nàng bồng ra ngoài, đồng thời cho thuộc hạ nhắn hoãn hẹn với Ngụy Trường Tiêu, mặc kệ Trương Đồ, về thẳng phủ tướng quân.
Ngờ đâu, Trương Đồ là chúa cứng đầu, chạy theo đến tận cửa phủ.
Thẩm Tương Uyên vẫn như cũ mặc kệ, nhưng Diệp Thê lại cảm thấy cư xử như vậy có phần không chu toàn, dù sao Trương Đồ cũng là ý tốt, đành gắng gượng thay một bộ y phục khác tiếp đãi khách.
"Ha ha ha ha đệ muội, thì ra là muội." Sau khi rõ rành sự thật Trương Đồ cũng chỉ biết cười ngây ngô, vậy lúc chàng ta và Ngụy ca rời đi, đệ muội rốt cuộc ở đâu được?
Thẩm Tương Uyên mắt liếc xéo huynh đệ mình một cái, tức giận nói: "Huynh đoán xem?"
Tên này thực sự nghĩ quá nhiều, thành ra nghĩ xằng, nghĩ bậy, sao có chuyện chàng mập mờ với một nam nhân được.
"Hôm qua là muội tự tiện rời đi, không ra chào hỏi hai huynh. Thành thật xin lỗi Trương đại ca." nàng cảm thấy vô cùng có lỗi, thành thật xin lỗi.
Khóe miệng Thẩm Tương Uyên hơi kéo xuống, Trương đại ca....
"Nếu là đệ muội thì tốt rồi. Ta yên tâm rồi. Ta về đây, cáo từ.". Trương Đồ nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Tương Uyên bắt đầu đen hơn đít nồi. liền cười ha ha vài tiếng rồi gãi gãi đầu, phấn khởi rời đi, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở tên huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tham-tuong-uyen/1014405/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.