Mấy chữ đơn giản này của Thẩm Tương Uyên nói ra khiến Tôn tiểu thư vừa nhục nhã, vừa tức muốn hộc máu, giận dỗi ném mạnh roi da xuống đất, nàng ta há miệng thở dốc định nói cái gì đó, lại sợ bị nam nhân trước mắt làm mất mặt tiếp, cuối cùng sắc mặt xám xịt rời đi.
Chàng ghé đầu ra, không mặn không nhạt nói: "Không phải vừa rồi nói xe ngựa hỏng hay sao?"
"Hình như là sửa được rồi." A Hữu cười cười, mắt cũng chả thèm liếc nhìn sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ của vị tiểu thư kia, trực tiếp điều khiển xe ngựa tiến vào cửa cung, không cần báo danh cho lính gác.
Cung yến chưa bắt đầu; nam nhân, nữ nhân liền tách ra hai hướng, nam tử được sắp xếp ngồi sảnh ngoài uống trà hàn huyên, các mệnh phụ được đưa đến hậu đường.
"Tướng quân, đừng gọi.... người khác nhìn vào sẽ chê cười." Diệp Thê nhìn Thẩm Tương Uyên, nhỏ giọng dỗ dành chàng.
Trước đây, Thẩm Tương Uyên đều một mình tham gia cung yến, chả nói chuyện cùng ai, cũng không có ai dám lại gần bắt chuyện với chàng, lần đầu tham dự chỉ cảm thấy vô vị, dông dài, trước khi khai yến còn phải ngồi ở một cùng nhau, đúng là thừa thãi.
"Để xem ai dám chê cười ta." Thẩm Tương Uyên từ trước đến nay ngang ngược thành quen, không sợ trời không sợ đất, chàng thuận miệng hỏi tên thái giám bên cạnh, "Ngươi dám?"
"Nô tài làm sao dám, nhưng mà tướng quân, Ngụy tướng quân chờ ngài đã lâu, có nhiều việc muốn hàn huyên."
"Tướng quân đi nhanh về nhanh, đợi lát nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tham-tuong-uyen/1014406/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.