Mẹ của ta gọi là Lý Thị Hoa, con của một sĩ phu nghèo khó. Ông ngoại ta tính cách thanh cao, chán ghét chốn quan trường mưu mô tranh đấu, đỗ thám hoa một năm, liền quay gót về quê, làm một thân sĩ phu nhàn tản, mở một lớp dạy học tứ thư, ngũ kinh. Cuộc sống tuy không sung túc nhưng vẫn no đủ, nuôi dạy con cái rất có quy củ, nề nếp. Mẹ ta là một chân tài nữ, cầm kì thi họa, văn thơ kinh sử không cần bàn cãi, một bụng thi thư chân chính, lại thấu tình đạt lý. Tuy gia cảnh bần hàn, nhưng cũng có nhiều con buôn, kẻ sĩ đến đánh tiếng xin rước nàng về làm vợ. Ai ngờ đâu, trời không thương kẻ nghèo hèn, ông ngoại ta mắc phải một cơn bạo bệnh, của cải trong nhà dần theo cái đau cái yếu của ông mà bán ra ngoài, bên dưới mẹ ta vẫn còn hai đứa em trai cần thu xếp, bà ngoại ta túng quẫn chẳng biết làm sao, ngày ngày đều ôm chăn mà khóc.Cuối cùng, năm đó chính là tri phủ Sa Lệnh - Huỳnh Văn Hậu chìa tay ra cứu vớt, nguyện chi ra bạc vàng cứu người, chỉ mong có thể rước được con gái ông về phủ. Ông ngoại ta lúc đó thà chết cũng không cho mẹ ta làm lẽ, bởi ông biết, chính thứ khác biệt, nhà quan cũng là chốn thâm sâu nham hiểm, sao có thể để con vì mình mà vào chốn địa ngục đó. Nhưng nàng Thị Hoa vì chữ hiếu với cha, nàng thương mẹ già, em thơ đành chôn chân vào nhà quan, làm vợ lẽ hèn mọn. Thế là đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895110/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.