Làm một thân nữ nhi trong xã hội phong kiến đương thời đã vốn khó khăn, lại còn hay có những tên cậu ấm thích gây liên lụy. Nàng ngước mắt nhìn hắn ta. Đối diện nàng là một tên con trai đúng chất thư sinh, mặc áo gấm xanh mực thêu cành trúc, làn da trắng như trứng gà bóc, mũi cao thanh tú, tay cầm quạt giấy phe phẩy. Dáng điệu là người có học, vậy mà không biết tôn ti quy củ, không nhận ra được chỗ khó xử của người khác.
- Vị công tử đây, thứ cho con người ta sợ phiền hà, lại thẳng thắn, xin nói đôi lời với cậu. Sau này cậu nên hạn chế chào hỏi tiểu thư nhà người khác đi - Ta nhìn hắn, thấy hắn có vẻ ngạc nhiên, đôi mắt phượng vểnh lên cao - Cậu là người có học, không lẽ còn không biết câu "nam nữ thụ thụ bất thân". Cậu đứng đây lôi lôi kéo kéo ta, nhỡ có người nhìn vào, đàn ông các cậu gọi là "trêu hoa ghẹo nguyệt" "tính tình phong lưu", còn phụ nữ chúng tôi thì chính là "cùng nam nhân lôi kéo", tình ngay mà lý gian, chúng tôi sống đã không dễ gì, mong cậu hiểu cho.
Ta kéo con hầu Lúa bỏ đi một mạch, không quan tâm đến hỉ nộ ái ố trên mặt tên cậu ấm kia, chỉ cầu trời cho đừng ai nhìn thấy, đến tai quan bà, cả ta và mẹ đừng hòng yên ổn. Cuộc sống này chính là như vậy, các cô gái ngày ngày ở khuê phòng, học thêu thùa, tính toán, quản gia, chỉ cần một hồi sơ suất thanh danh đều bị hủy hoại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895099/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.