Ngày diễn ra lễ mừng thọ bà nội Trần Hồng Yên cuối cùng cũng đến. Mẹ ta từ sớm đã dậy chuẩn bị mọi thứ tươm tất cho ta. Vú Khoai giúp ta mặc y áo, mang hài tơ. Mẹ ta chải cho ta một kiểu tóc hình rẽ quạt, tóc búi cao trên đỉnh đầu, thoa cao thơm, chuốt tóc như son, trên búi tóc cài một cây trâm bạc khắc hoa quế. Ta mặc bộ giao lĩnh anh đào, lưng treo một dây chuông bạc, mỗi khi đi phát ra âm thanh leng keng vui tai. Mẹ ta nhìn ta trong gương, viền mắt lại đỏ hoe, bà đúng là một người thích khóc- Nếu Khánh Mai của chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn mặc thế này, thì đẹp biết mấy, bà Khoai, bà xem, con bé thật xinh đẹp.Gương mặt ta ấy à, không xinh đẹp như thế đâu. Ta so với Mạc Bình còn thua kém xa lắm, chỉ là ta có đôi mắt to tròn linh động, con ngươi đen trong trẻo cùng với hàng mi dài và đôi má hây hây đỏ làm khuôn mặt này thêm mười phần sức sống.
Ta theo bà cả cùng hai chị ngồi xe ngựa đến Lợi Bồng, mất chừng 3 tuần nhang, nên phải xuất phát từ sáng sớm. Ta ngồi một góc trên xe, lòng vô cùng lo lắng. Nói cho cùng thì đây là lần đầu ta được ngồi cùng quan bà lâu như thế.Cô hai Ngọc mở lời, phá tan bầu không khí u ám, giọng vẫn the thé chanh chua- Chốc lát, mày đứng xa xa hai chị em tao ra, kẻo người ta tưởng mày là con hầu, trông ăn bận quê mùa chưa kìa. Vòng vàng kim xuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895102/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.