Mỗi ngày quan ông đều đến ngồi ở phòng ta một hai canh giờ. Khi thì trò chuyện cùng ta, khi thì chơi đùa cùng em Khải, không khí một nhà hòa hợp vô cùng. Mẹ ta cũng đã cử người điều tra chuyện đêm bão nhưng tiếc là sóng to gió lớn lại thêm lâu ngày trôi qua, nhà thuyền kia sớm đã dong buồm về xuôi. Không bằng không chứng, không biết thủ phạm là ai, chúng ta có muốn kêu oan cũng chẳng được. Đành nằm gai nếm mật, dù sao chuyển đến dưới chân thiên tử, người kia cũng chẳng dám làm càng.
Suốt cả một chặng đường chông gai sống gió, trải qua sinh tử ly hợp làm ta dường như kiệt sức. Lười biếng trên giường mấy ngày mới bắt tay vào viết thư cho người chị nơi Thuận Hóa. Ta kể về chuyện kinh thành phồn hoa ra sao, hưng thịnh thế nào, kể về nỗi nhớ nhung Thuận Hóa của mình ra:
"Thuận Hóa tuy là nơi thôn quê nhưng đất trời hòa thuận, khí hậu ôn hòa, cảnh vật nên thơ, mỗi khi nhàm chán còn có người chị em tốt như chị làm bạn, ta vui biết mấy. Bây giờ chuyển đến nơi xa hoa phú quý, tấp nập phồn vinh lại chỉ có thể ngày ngày đối mặt với bốn bức tường. Phủ Huỳnh mới ở kinh thành chỉ có một khoảng vườn nho nhỏ, trồng đôi ba cây cảnh, không được như chốn quê nhà có một vườn cây trái xum xuê. Hồng yên, ta thật sự rất nhớ chị, nhớ quê nhà của ta. "
Ta nắm chặt cán bút, nước mắt không tự chủ thấm vào trang giấy. Từ giờ sẽ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895051/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.