Quan bà vận áo viên lĩnh bốn tà đen tuyền, bên trên điểm xuyến vài con hạc trắng, tóc búi cao cài trâm ngọc thạch đính phỉ thúy cả người toát ra phong thái chủ mẫu. Bà ngồi trên giường lớn, trừng mắt nhìn đấng ông chồng đang vò đầu bức tóc vì rối ren. Hồ thị vuốt ngực, thở hắt ra một hơi, tiếp tục gằn lên từng tiếng
- Tôi nói cho ông biết, đừng hòng ta gả hai đứa con gái của tôi đi! Hai đứa nó là vàng bạc châu báu của tôi, không thể gả sang đấy chịu khổ được. Trước đây còn anh Ân thì tôi có xá chi, nhưng từ khi anh ấy mất, nhà họ Võ kia dần dần lụng bại, gom góp hết tiền của mới mua được cho tên trai trưởng chức quan miền núi. Bây giờ muốn để lại đứa bệnh tật không thể đoạt công danh cho con ta? Nằm mơ!
Ông Văn Hậu người vẫn còn bận áo bào, đầu tóc rối mù vì suy nghĩ. Ông ngồi vật ra ghế, ngước mắt nhìn trần nhà, sau đó lại cúi mặt xuống chân, nhẹ giọng
- Tôi cũng biết, nhưng năm đó nếu anh ấy không ra tay cứu giúp, nhà chúng ta có được như hôm nay...con đường thăng tiến của tôi còn rộng mở...Đại học sĩ cũng nói tôi có thể tiến xa hơn. Nếu bây giờ tôi phủi sạch mọi ân nghĩa, chị Ngưu làm lớn chuyện, thiên tử là người trọng đạo nghĩa, đến tai người tôi chỉ có nước chết!
Hồ Cẩm Tú thở phì phò, trong lòng ngậm đầy một cục tức. Bà ức ông chồng mình, hứa trả nghĩa thế nào không trả, lại cứ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895050/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.