---Thế bất nào hắn lại không biết xấu hổ thế?! So với nàng còn không biết xấu hổ hơn!--- 
Tiểu Điều bụm miệng nhìn Trần Tuệ, mặt mày đần ra. Tiếng thét kinh hãi vừa nãy là của đứa nhỏ ngốc này. 
Trần Tuệ xua tay, ý bảo Tiểu Điều dẹp qua một bên, tránh cho con nhóc không biết diễn xuất này cản trở nàng phát huy. 
Nàng nằm ngay dưới chân bàn, làm bộ như ngã đau. Kỳ thật thời điểm nghe Lý công công quát, nàng đã sẵn sàng vờ bị dọa cho giật mình rồi. Nàng ngồi xổm xô ghế ra khỏi bàn, sau đó tự mình trèo xuống, nằm chổng vó tại chỗ. 
Thái giám chết bầm kia hẳn chả còn tí hảo cảm gì với nàng, nàng cũng không trông cậy hắn rủ lòng thương hại đối với nàng tốt hơn một chút. Mục đích của nàng là thu hút hắn chạy tới, cho hắn biết một điều rằng nếu hắn không tuân thủ hứa hẹn, nàng nhất định sẽ phản kháng đến cùng. Đồng thời nàng cũng diễn thành bộ dáng “tự làm tự chịu”, vậy phỏng chừng hắn sẽ không trừng phạt nàng tội quấy nhiễu, dù sao nàng đã bị té, cũng coi như chịu đủ “trừng phạt” rồi. 
Lý Hữu Đắc không cầm theo chìa khóa Mai viện, nhưng Từ bà tử nghe chỗ này xảy ra chuyện cũng vội vàng chạy tới, Lý Hữu Đắc khỏi phải đợi lâu, Từ bà tử vừa mở cửa hắn liền bước thẳng vào trong. 
Góc tường cạnh cửa viện, Trần Tuệ vẫn quỳ rạp trê đất, dưới góc độ của Lý Hữu Đắc không nhìn ra nàng bị thương chỗ nào. 
Lý Hữu Đắc ôm theo phẫn nộ mà đến. Người bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-ten-thai-giam-chet-bam/161556/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.