--- Lão tử cóc phải đang khen ngươi! --- 
“Lại?” Trần Tuệ thoái thác làm Lý Hữu Đức tức đến bật cười, âm u nói, “Ngươi thực biết cách chống chế, Trần Bình Chí quá có bản lĩnh, nuôi dạy ra một nữ nhi giỏi như ngươi!” 
Trần Bình Chí? Tên phụ thân của nguyên chủ? 
Trần Tuệ hơi ngượng ngùng: “Cũng không hẳn là bản lĩnh của cha ta.” 
Lý Hữu Đắc: “…” 
Hắn suýt không nhịn được mắng mấy tiếng, lão tử cóc phải đang khen ngươi! 
Hít sâu đè nén tức giận khó kìm chế, Lý Hữu Đắc gằn giọng, “Trần Tuệ nương, ta khuyên ngươi thành thật một chút, đừng bày thêm chuyện bát nháo gì!” 
Trần Tuệ trân trân nhìn Lý Hữu Đắc, trợn mắt thao láo cho đỏ ửng lên, đoạn quay sang sướt mướt: “Sao công công nỡ oan uổng ta như vậy, có ai trông thấy Tuệ Nương làm chuyện đó không? Hẳn là không đi? Hễ chuyện gì xấu liền đổ hết lên đầu Tuệ Nương, Tuệ Nương không phục!” 
“Không phục?” Lý Hữu Đắc hừ lạnh. 
“Không phải chuyện Tuệ Nương làm, Tuệ Nương không nhận!” Trần Tuệ khí khái lẫm liệt. 
Lý Hữu Đắc châm chọc: “Một hai phải có chứng cứ ném trước mặt ngươi, ngươi mới nhận?” . Đọc truyện tại || TRÙMtruy ện. n e t || 
“Đương nhiên!” Trần Tuệ ra vẻ kiên trinh bất khuất, “Nhưng công công nào có khả năng tìm được bằng chứng, Tuệ Nương cứ vô tội đấy, Tuệ Nương chẳng làm gì hết.” 
Trần Tuệ chắc chắn Lý Hữu Đắc không tìm được chứng cớ, nàng dùng giọng nói giả tiếng ma quỷ, hồn ma bóng quế cũng từ trung y của nàng mà ra, làm gì có đạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-ten-thai-giam-chet-bam/161557/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.