*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Alienware quả nhiên danh bất hư truyền, sờ vào một cái là quả thực yêu thích không rời tay được.
Cuối tuần.
Đỗ Hoằng Đình gọi điện thoại tới như thường lệ: “Đến nhà anh đi.”
Tôi bận rộn cài đặt trình điều khiển, đang dở cuộc vui, “Hôm nay không được……”
Đỗ Hoằng Đình lập tức nói: “Không được thì thôi.”
Sau đó cúp máy.
Máy tính đã cài đặt xong xuôi.
Tôi tự nói với bản thân, Mạnh Kỳ Kỳ, phải học tập tử tế mỗi ngày, hướng về phía trước.
Nhưng ——
Học tập thì phải kết hợp với nghỉ ngơi.
Chi bằng, làm một ván cái đã?
Ai dè chơi mãi đến trời đất mù mịt mà vẫn chưa dứt ra được.
Cuối tuần.
Đỗ Hoằng Đình gọi sang.
Ở bên này tôi đang gõ phím ấn chuột, tình hình căng đen đét, căn bản không rảnh nghe máy, chỉ một thao tác sai lầm là cả team ăn cám.
Vì thế tôi khẽ cắn môi đánh tiếp, giả vờ như bản thân không phát hiện.
Lần đầu lờ điện thoại của anh khiến tôi cảm thấy hơi chột dạ áy náy.
Hết trận xong đương nhiên là tôi gọi lại cho anh ngay: “Ngại quá, di động không ở cạnh người nên em không thấy anh gọi, anh tìm em có việc gì thế?”
Đỗ Hoằng Đình: “Không có việc gì.”
Sau đó cúp máy.
Cuối tuần again.
Đỗ Hoằng Đình gọi tới.
Tôi gian nan lưỡng lự giữa game và Anh Béo, sau đó bắt máy, hàn huyên hai câu, mất tập trung.
Đỗ Hoằng Đình lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/149475/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.