*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Hoằng Đình muốn đưa tôi đi gặp dì bé của anh ta.
Tôi không đi.
Sợ xấu hổ.
Đỗ Hoằng Đình nói: “Em cảm thấy đi gặp dì bé của anh xấu hổ hơn, hay là anh khiêng em về nhà xấu hổ hơn?”
Tôi lựa chọn đi gặp dì bé.
Trên đường, tôi vô cùng chật vật nghĩ cách tìm từ: “Lát nữa gặp dì bé anh, anh đừng giới thiệu linh tinh. Anh cứ bảo anh là ấy ấy của em …… ấy ……”
Đỗ Hoằng Đình đi phía trước tôi, xem di động.
Đột nhiên anh ta dừng bước lại, “Hai chữ này đọc thế nào?”
Tôi ngó sang.
Tôi nghĩ sao nói vậy đọc hai chữ to trên màn hình di động của anh ta: “Gian phu.”
Đỗ Hoằng Đình bật cười.
Tôi: “……”
Đồ trẻ con!
Mặt của bà đây đỏ bừng cả lên.
Tôi tức giận: “Đờ mờ ai có gian tình với anh chứ!”
Nói không có tình cảm thì gạt người, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu chút xuyến xao.
Dù sao thì em cũng là một thiếu nữ thích mơ mộng, còn dáng người của anh thì làm em hơi, ừm, tiêu tan ảo ảnh.
Chẳng lẽ lại vội vã triển khai mối gian tình này dưới dâm uy của anh ta ư?
Bố đây không làm nổi đâu……
Tôi vừa ngẩng đầu, lại thấy gió nổi mây phun, thời tiết đổi màu. Vẻ mặt Đỗ Hoằng Đình âm u, như thể muốn giết người.
Tôi lắp bắp như thường lệ: “Anh anh anh anh thế này là đang bắt gái nhà lành đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/149474/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.