*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hối hận, thật sự.
Sớm biết sẽ thành thế này, ban đầu tôi đã không trêu chọc anh ta.
Không nên học kèm với anh ta sau đó thuận lợi thi đậu đại học;
Không nên nhận sự trợ giúp của anh ta sau đó thành công làm ra App;
Không nên mặt dày vô sỉ nhận di động dẫu biết là do anh ta sắp xếp;
Không nên vay tiền cho anh ta khiến anh ta có cơ hội báo đáp một căn biệt thự cao cấp cho tôi……
Những gì mình nợ người ta, sớm hay muộn cũng phải trả lại.
Nhưng phương thức lấy thân báo đáp này bố mày thật sự không trả nổi đâu!
Nghĩ rồi lại nghĩ, có phải tôi nghĩ quá nhiều rồi không?
Người ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai thật sự muốn cưới mày làm vợ chứ.
Hơn nữa đến cả công ty của bố anh ta anh ta cũng vứt luôn chẳng cần, chắc chắn anh ta đã có quyết định bước tiếp theo rồi.
Ví dụ như ra nước ngoài.
Ai dè Đỗ Hoằng Đình tuyên bố anh ta muốn trở về vườn trường, không phải Harvard, mà là trường đại học ban đầu anh ta học kia.
Để giữ lại nhân tài, bên trường cho anh ta lên làm nghiên cứu sinh luôn, cũng lười so đo vụ nghỉ học nửa năm trước đó.
Tôi toi rồi.
Đỗ Hoằng Đình hỏi tôi: “Anh có nên tiện thể đổi chuyên ngành luôn không?”
Đừng!
Đừng hỏi em!
Em không muốn can thiệp vào bất kì quyết định quan trọng nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/149473/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.