Lê Ngưng từ buổi chiều, lòng cứ như đánh trống, vừa mong Bùi Trác mau chóng trở về, mặt đối mặt hỏi rõ sự tình, lại vừa lo lắng đến lúc đó không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với hắn.
Cuối cùng nàng vẫn trong sự mong chờ xen lẫn căng thẳng mà đợi.
Thế nhưng mãi đến khi qua giờ tan việc thường lệ, vẫn không thấy bóng dáng Bùi Trác đâu.
Lê Ngưng sai Đông Tuyết ra cổng lớn hỏi thăm mấy lần, đều không có kết quả.
Chờ đợi quả là một quá trình dày vò.
Về sau, Lê Ngưng đành từ bỏ, cầm lấy quyển thơ lên để g.i.ế.c thời gian, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Biết rõ người mở cửa là ai, tim Lê Ngưng đập thình thịch, nàng ngẩng đầu nhìn, dùng giọng điệu có phần bất mãn nói: "Sao giờ này mới... về..."
Nhìn thấy mồ hôi trên trán Bùi Trác, cùng với lồng n.g.ự.c phập phồng vì thở gấp, Lê Ngưng nuốt lại lời trách móc còn chưa nói hết vì kinh ngạc.
Nhìn hắn như vậy, rõ ràng là đã dùng tốc độ cực nhanh để chạy về.
Chờ hơi thở đều hơn một chút, Bùi Trác đưa tay cầm hộp bánh mật lên, nói: "Vừa từ phía Tây thành về."
Tây thành và phủ Bùi là hai hướng ngược nhau, cho dù đường xa, phủ Bùi cũng đâu có mọc chân chạy mất, hắn vội vàng trở về làm gì.
Chẳng lẽ Lê Ngưng mong gặp hắn, hắn cũng mong gặp nàng?
Lê Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta cũng đâu có bỏ chàng lại một mình dùng bữa, chàng vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/3736551/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.