Tô thị chẳng qua trở về cầm theo chiếc ô, vừa quay lại đã trông đằng xa xa, Hồ Ngọc Tiên được bế đi về phía bên này. Hồ Ngọc Tiên hơi gầy yếu, nên dường như được ôm trọn vào lòng, vì nàng ta nhận định nam nhân đó là ai, nên không nhìn chằm chằm nữa vì sợ ói ra mất.
Nàng ta từng ôm nỗi ghen tị với Hồ Ngọc Nhu, nhưng xem ra, Chu Thừa Vũ cũng chỉ có thế thôi.
một thứ nữ rẻ tiền, lại là em vợ, mà hắn cũng bụng đói ăn quàng.
Nhưng phải công nhận: nữ nhân càng ngốc ngếch, nam nhân càng yêu thích.
Tô thị hừ lạnh, cầm ô xoay người rời đi.
Tô thị sai người đến mời Chu lão thái thái, còn chính mình đi về phía đại phòng. Bởi vì trời đã lâu không mưa, Hồ Ngọc Nhu đang ngồi ở mái hiên ngắm mưa, thỉnh thoảng vươn tay hứng chút nước mưa, sau đó tách ngón tay nhìn hạt mưa chảy xuống kẽ tay.
cô cười vui vẻ như đứa trẻ thơ. Tô thị nhìn, cũng cười theo. “Đại tẩu rảnh rỗi thật, còn trêu đùa dưới mưa?” thật sự là bản tánh tiểu cô nương, một hồi biết được chân tướng, ta xem ngươi còn cười được nữa không.
Nụ cười của Hồ Ngọc Nhu hơi nhạt đi, "Trời đang mưa, sao nhị thái thái lại tới đây?"
Hai người mâu thuẫn từ lâu, Hồ Ngọc Nhu cũng không mời nàng ta vào phòng.
Tô Thị lúc này cũng không quan tâm, vui vẻ cười nói: "Tới mời đại tẩu xem một màn kịch."
Tô thị cười khiến cô rợn cả người, nét mặt cũng thay đổi, giọng của cô trở nên lạnh lùng: "Đa tạ nhị đệ muội có lòng tốt, nhưng ta không thích xem kịch, không đi."
Tú Vân ở bên cạnh, lập tức bước lên che chở Hồ Ngọc Nhu.
Tô thị không nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, vẻ mặt nàng ta không giấu được vẻ dữ tợn. Chẳng qua nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970873/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.