Chương trước
Chương sau
Giọng của Hồ Ngọc Tiên rất lớn, đầy đau khổ và phẫn nộ, đến mức mọi người trong phòng đều im bặt.
Nếu không phải hận muốn chết đi sống lại, cớ sao một cô nương phải đến bước đường này?
Tô thị sửng sốt một chút, vội vươn tay cào cấu cô nàng, "Ngươi là một cô nương mà lại mở mồm như vậy, có còn phải biết xấu hổ không? Đồ không biết xấu hổ!"
Hồ Ngọc Tiên vội vàng tránh, rồi lại không chút khách sáo xé rách cổ áo Tô thị. Giờ phút này, cả hai hoàn toàn trở mặt, cô nàng dùng sức không chút nể nang, thậm chí cào trúng cổ ả, để lại vài vết máu.
“Ta không biết xấu hổ là do chính Tô tỷ tỷ dạy ta đấy thôi, nên ta làm gì biết biết xấu hổ!” cô nàng đớp lại, hoàn toàn không thèm để tâm có bẽ mặt hay không.
Cả hai nhào vào lăn lộn với nhau, Chu lão thái thái chết lặng, không biết phải làm sao. Hồ Ngọc Nhu thực sự muốn tiến lên kéo hai người ra, hoặc là không tách ra thì cũng đè lại Tô thị để tiện cho Hồ Ngọc Tiên đánh người. Suy cho cùng, chính cô là người dắt Hồ Ngọc Tiên đến Kinh thành để cho cô nàng có cuộc sống tốt hơn, chứ không phải bị ép buộc ra nông nỗi này.
Nhưng bây giờ cô có thai, không thể làm ẩu.
cô là người có tính bao che người mình, nhìn thấy Chu lão thái thái và Chu Thừa Duệ vẫn đứng im, bèn cao giọng kêu người đứng bên ngoài, "Tú Vân, Tú Hương, hai người vào đây, kéo họ ra cho ta."
A Hương hơi nhát gan không dám làm trái ý, thành thật muốn kéo hai người họ ra.
Tú Vân chỉ liếc nhìn sắc mặt Hồ Ngọc Nhu đã hiểu ý cô, bèn vỗ nhẹ lên tay A Hương. Nàng ta trực tiếp khuỵu gối đè một bên chân Tô thị, đồng thời hai tay đè lên vai khiến nửa người Tô thị không cử động được. Hồ Ngọc Tiên thừa nước đục cào cấu Tô thị thêm vài cái, sau đó bị Tú Vân kéo ra.
Tô thị vừa căm hận vừa đau đớn, không kìm được nữa bật khóc.
Chu Thừa Duệ cuối cùng cũng bước tới và một tay kéo Hồ Ngọc Tiên đứng lên.
Nhưng hắn không vươn tay ra kéo Tô thị, để nàng ta nằm thật lâu trên sàn nhà.
Hồ Ngọc Tiên được lợi, giờ nhìn thấy hành động của Chu Thừa Duệ, bỗng thấy sợ hãi, ngoan ngoãn lùi lại hai bước.
Tô thị không còn sức lực giãy dụa nữa, chỉ biết khóc nức nở nhìn Chu Thừa Duệ, chậm rãi vươn tay ra: "Phu quân ơi, phu quân... chàng phải làm chủ cho thiếp, chàng phải làm chủ cho thiếp!"
Nhìn Tô thị đến nước này vẫn còn mặt dày nói vậy, Hồ Ngọc Tiên lại tức run người.
Hồ Ngọc Nhu vội vã nắm tay và lắc đầu với cô nàng.
hiện tại là lúc hai vợ chồng họ nói chuyện, các cô không nên nóng lòng.
Đây là lần đầu tiên Chu Thừa Duệ nhìn thấy dáng vẻ thảm thương và chật vật của Tô thị trong bảy năm làm vợ chồng với nhau. hắn có hơi không đành lòng nhưng từ đầu đến cuối không nắm lấy bàn tay của Tô thị. hắn nhìn nàng ta, giọng nói lạnh lùng không có nhiệt độ, "Nàng không muốn giải thích lời nào về chuyện hôm nay sao?"
Gương mặt hắn đỏ bừng bất thường, ánh mắt dường như cũng nhiễm đỏ, nhìn Tô thị như người xa lạ, Tô thị đột nhiên hoảng sợ không biết phải làm sao.
Nàng ta ngàn tính vạn tính, nhưng không tính nước đi này.
Nàng ta bỏ qua Chu Thừa Duê mà nhìn thẳng vào Hồ Ngọc Tiên, vừa rồi nàng ta không chú ý, hóa ra quần áo cô nàng ướt đẫm, bó sát vào cơ thể. Tiểu cô nương phát triển rất tốt, ngực nở, eo thon, không biết là do quần áo xộc xệch hay do trận chiến ban nãy, nhìn cô nàng đỏ ửng mặt, thật giống như cô nàng và Chu Thừa Duệ đã gì gì đó.
Tô thị đau lòng muốn điếng người.
Nàng ta thậm chí không ý thức mình nói gì, "Phu quân, chàng và Hồ Ngọc Tiên, hai người... vẫn chưa có gì, không phát sinh cái gì mà, đúng không phu quân?"
một Thanh di nương đã khiến nàng ta mất ăn mất ngủ nhiều năm nay, nếu thêm một Hồ Ngọc Tiên. không, con tiện nhân này không phải như Thanh di nương muốn nắn tròn nắn dẹt sao cũng được, lại còn có vẻ ngốc nghếch đơn thuần rất được nam nhân ưa chuộng, e là Chu Thừa Duệ trúng chiêu.
Đến lúc này rồi mà nàng ta còn hỏi vấn đề này.
Chu Thừa Duệ cười chế nhạo nàng ta, trả lời: "Nàng gióng tróng khua chiêng mời mẹ và đại tẩu đến, chẳng phải muốn bắt gian ta và Ngọc Tiên sao? Bây giờ bắt được rồi, không phải nàng nên hài lòng và thỏa mãn hay sao?” hắn muốn chọc tức Tô thị, bèn gọi khuê danh Hồ Ngọc Tiên.
“Nhị đệ!” Hồ Ngọc Nhu kêu Chu Thừa Duệ.
Trong mắt Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Duệ không phải ứng cử viên xứng đôi vừa lứa, không phải hắn xấu xa không tốt, mà là hắn đã có vợ, nhất là vợ hắn lại là kẻ như Tô thị. Hồ Ngọc Tiên không muốn Hồ Ngọc Tiên làm thiếp, đặc biệt là làm thiếp cho Chu Thừa Duệ.
Tô thị cũng suy sụp lắc đầu, "Phu quân!!!"
Chu Thừa Duệ lại cười, nhưng là nụ cười khổ, "Hồi đó, đã một lần, ngươi nhân lúc ta say rượu đã đưa Thanh di nương lên giường ta, bây giờ lại tái diễn. Ngươi quả nhiên hiền huệ. Có cần ta đến tận Tô gia, đa tạ nhạc phụ nhạc mẫu không? Chỉ là ta không hiểu, bây giờ chúng ta đã có Hữu ca nhi, vì sao ngươi cứ phải thế?"
Bởi vì có con trai, cho dù Chu Thừa Duệ chịu không nổi Tô thị nữa, vẫn vì con... cho Tô thị bậc thanh đi xuống.
Chỉ cần một câu nói là có thể bỏ vợ, nhưng sau đó con trai của hắn sẽ không còn mẹ. hắn thà để bản chịu ấm ức, cả đời không bước chân vào phòng Tô thị, cũng không muốn con thơ mất mẹ ruột.
Nhưng Tô thị không biết ơn. Mục tiêu của nàng ta là Hồ Ngọc Tiên và Chu Thừa Vũ, nếu tiếp lời của hắn, tức là công sức nàng ta mất trắng.
Nàng ta lắc đầu lia lịa, lải nhải, "không! Ta không có!" Nàng ta đột nhiên vươn tay chỉ vào Hồ Ngọc Tiên, "Chính ngươi, Hồ Ngọc Tiên... chính ngươi có lòng dạ xấu xa, rõ ràng ngươi nói với ta ngươi thích đại ca, muốn làm thiếp đại ca! Ngươi còn cầu xin ta chuẩn bị thuốc cho ngươi! Nhưng ngươi...không ngờ ngươi... "
Bị Tô thị trả đũa, Hồ Ngọc Tiên nổi giận.
Có điều cô nàng chưa kịp mở miệng đã có một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến cắt ngang lời nói của Tô thị, "thì ra mục đích của ngươi là phá hoại tình cảm giữa ta và đại tẩu ngươi sao? Sao, có cảm nhận được rắp tâm xấu xa của ngươi không?"
So với Chu Thừa Duệ, thì giọng điệu của Chu Thừa Vũ lạnh lùng nhưng không nghe ra chút tức giận nào.
Trông Chu Thừa Vũ dầm mưa vào phòng, dường như mang theo hơi lạnh vào theo, Tô thị hốt hoảng, vội lùi về phía Chu Thừa Duệ. Chẳng qua, Chu Thừa Duệ lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu kêu: "Đại ca."
Chu Thừa Vũ cả người ướt sũng, trên mặt còn có nước mưa đang chảy xuống, bước vào phòng đi ngang qua Tô thị, cũng không đứng quá gần Hồ Ngọc Nhu, vì sợ lây hơi lạnh sang cô.
“Nàng không sao chứ?” Chàng hỏi.
Hồ Ngọc Nhu lắc đầu muốn bảo chàng quay lại thay quần áo sạch sẽ, nhưng hiển nhiên biết không đúng thời điểm.
Có nhiều việc quan trọng hơn cần được giải quyết.
Chu Thừa Vũ đứng ngang hàng với Hồ Ngọc Nhu, Hồ Ngọc Tiên đứng sau lưng được hai vợ chồng bảo vệ, Chu lão thái thái không chịu bước tới, Chu Thừa Duệ vẻ mặt chán ghét. Tô thị nghĩ về con trai và về chính bản thân, bỗng bắt chấp tất cả.
"Vì sao ta làm thế? Sao đại ca không hỏi thử đại tẩu xem sao!"
Hồ Ngọc Nhu cau mày: hỏi cô?
Cho dù bản thân không thích Tô thị từ lâu, nhưng cô chắc chắn chưa từng làm hại ả ta.
rõ ràng Chu Thừa Vũ không bị lời nói của Tô thị dắt mũi, chỉ cười lạnh: "Nhị đệ muội khí thế thật, thì ra ngươi hãm hại người khác, còn phải bắt người ta suy nghĩ xem bản thân họ có lỗi gì không à? Vậy ta có cần suy nghĩ, chính ta có lỗi lầm gì hay không hả đệ muội?"
Chu Thừa Duệ thấy sự việc đến mức này mà Tô thị không biết theo bậc thang đi xuống. hắn bước ra đi đến bên cạnh Tô thị, tuy không quỳ xuống nhưng vẫn cúi người thật sâu về phía Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu.
“Đại ca, đại tẩu, Tô thị làm sai, đệ không thoát khỏi trách nhiệm.” hắn trịnh trọng nói: “Đệ xin lỗi hai người thay cho Tô thị, nàng ta đã gây ra lỗi lầm như vậy, bọn đệ không còn mặt mũi ở lại nhà, từ ngày mai bọn đệ sẽ dọn ra ngoài. về phần Hồ tứ tiểu thư, chuyện này cũng chỉ có mấy người trong nhà chúng ta biết, sẽ không phát tán và ảnh hưởng thanh danh của Hồ tứ tiểu thư. Nếu... Nếu nàng bằng lòng, ta sẵn sàng chịu trách nhiệm, sẽ... ta sẽ cưới hỏi nàng làm bình thê đàng hoàng."
“Được!” Hồ Ngọc Tiên lập tức đáp lại.
Tô thị cùng lúc lên tiếng, "không! Ta không đồng ý!"
Chu Thừa Duệ hoàn toàn không nghe theo ý kiến của Tô thị, quát lớn: “Câm miệng!” Vì trong phòng không có hạ nhân của nhị phòng, hắn đành bước đến bóp tay Tô thị, “Đại ca, đại tẩu, mẹ, chúng con về trước đây. Hồ tứ tiểu thư nếu bằng lòng, ta sẽ phái... "
"không được! Ta kiên quyết không đồng ý!" Chu Thừa Duệ nói xong, Tô thị đã ngắt lời hắn, đồng thời vùng vẫy mạnh mẽ, "Ta không đồng ý dọn ra ngoài, ta cũng không đồng ý ngươi cưới Hồ Ngọc Tiên! Cho dù chúng ta muốn chuyển đi, vậy thì cũng phải chia gia tài ra làm hai, dựa vào đâu đại phòng bắt chúng ta phải chuyển đi? Còn có Hồ Ngọc Nhu, rốt cuộc vì sao đi đến bước này, ngươi hỏi lòng mình là rõ ngay, chính ngươi... "
Bốp!
Nửa gương mặt còn lại cũng bị đánh nốt.
Chỉ là người đánh lần này là Chu Thừa Duệ, hắn là nam nhân lại tức tối nên một cái tát giáng xuống không kịp khống chế sức lực, Tô thị nhất thời nổ đom đóm đầy đầu, không đứng vững liền ngã xuống đất.
Chu Thừa Duệ muốn trực tiếp kéo nàng ta về.
Hồ Ngọc Nhu ngăn họ lại, "Nhị đệ, đệ để đệ muội nói, khỏi uổng công nàng ta ba lần bốn lượt ám chỉ ta. Mặc dù ta không làm gì thẹn với lòng, nhưng cái miệng này của nhị đệ muội nếu lỡ mồm truyền ra, không khéo người ngoài tưởng ta đã làm gì!"
Chu Thừa Vũ cũng gật đầu, "Để nàng ta nói rõ đi nhị đệ!"
Tô thị có thể nói cái gì đây?
Đại ca cưới vợ chưa lâu là hắn đã về nhà ở. hắn nhìn thấy Tô thị rắp tâm bất lương hết lần này đến lần khác, nhưng chưa nhìn thấy đại tẩu tính sổ với nhị phòng lần nào.
Chu Thừa Duệ có nỗi khổ khó nói.
Đúng lúc này, Chu lão thái thái lên tiếng: “Thừa Duệ, con để thê tử con nói.” Bà là người mềm lòng nhất, nhất là Tô thị rất kính trọng và ở bên bà đã nhiều năm. Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Tô thị, bà không kìm được hồng đôi mắt, trong lòng thật sự hơi nghi ngờ Hồ Ngọc Nhu.
Lẽ nào con dâu trưởng âm thầm ra tay?
Tô thị vốn định mấy ngày nữa sẽ thổ lộ ‘sự thật’ ra cho người biết, nhưng bây giờ nếu nàng ta không nói ra là không còn cơ hội quay đầu, chỉ có thể thay đổi kế hoạch.
Nàng ta vẫn còn choáng váng và không thể đứng dậy được, chỉ có thể chống một tay trên sàn để ổn định cơ thể, một tay sờ đầu để trấn tĩnh.
"Đại tẩu từ lúc vào cửa đã xích mích với ta, cho dù là đại tẩu nhưng nhỏ tuổi hơn ta, lại vào cửa sau ta. Ta không yêu cầu đại tẩu phải tôn kính ta, nhưng đại tẩu không thèm để ta vào mắt, lúc nào cũng mỉa mai khó xử ta, lẽ nào không phải lỗi của đại tẩu? "
"Ta lao tâm tổn sức chăm lo cho Chu gia sáu bảy năm nay, xem như chưa có con thì cũng có khổ lao. Nhưng đại tẩu vừa vào cửa đã tước quyền quản gia của ta, châm biếm ta không sinh được, lẽ nào đây là lòng tốt của đại tẩu?". ngôn tình sủng
"Được, ta không tốt tính. Còn đại tẩu thì sao... quá đáng, ta không thể nhân nhượng…đại tẩu xúi giục đại ca thu hồi tất cả cửa hàng và thôn trang trong khi chúng ta chưa ở riêng. Mà cho dù ở riêng, thì nhị phòng chúng ta phải có một nửa. Đại tẩu làm thế có ý gì?"
"Được, ta phải hứng chịu bất bình, có để tâm chút thì đã sao? Nhưng đại tẩu, Hồ Ngọc Nhu, ngươi tự hỏi bản thân mình, ta có lỗi với ngươi thì ngươi cứ trút giận lên ta, tại sao phải hại Hữu ca nhi của ta, làm sao ta nhịn được hả?!"
"Ta vất vả lắm mới có Hữu ca nhi, thằng bé cũng là cháu của ngươi cơ mà, thằng bé nhỏ như vậy, còn chưa nói được câu nào. Thế mà ngươi vẫn ra tay cho bằng được! Ngươi có còn là con người không?"
Ra tay hại Hữu ca nhi à?
Chu lão thái thái và Chu Thừa Duệ đồng thời biến sắc, cùng nhìn Hồ Ngọc Nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.