Giọng của Hồ Ngọc Tiên rất lớn, đầy đau khổ và phẫn nộ, đến mức mọi người trong phòng đều im bặt.
Nếu không phải hận muốn chết đi sống lại, cớ sao một cô nương phải đến bước đường này?
Tô thị sửng sốt một chút, vội vươn tay cào cấu cô nàng, "Ngươi là một cô nương mà lại mở mồm như vậy, có còn phải biết xấu hổ không? Đồ không biết xấu hổ!"
Hồ Ngọc Tiên vội vàng tránh, rồi lại không chút khách sáo xé rách cổ áo Tô thị. Giờ phút này, cả hai hoàn toàn trở mặt, cô nàng dùng sức không chút nể nang, thậm chí cào trúng cổ ả, để lại vài vết máu.
“Ta không biết xấu hổ là do chính Tô tỷ tỷ dạy ta đấy thôi, nên ta làm gì biết biết xấu hổ!” cô nàng đớp lại, hoàn toàn không thèm để tâm có bẽ mặt hay không.
Cả hai nhào vào lăn lộn với nhau, Chu lão thái thái chết lặng, không biết phải làm sao. Hồ Ngọc Nhu thực sự muốn tiến lên kéo hai người ra, hoặc là không tách ra thì cũng đè lại Tô thị để tiện cho Hồ Ngọc Tiên đánh người. Suy cho cùng, chính cô là người dắt Hồ Ngọc Tiên đến Kinh thành để cho cô nàng có cuộc sống tốt hơn, chứ không phải bị ép buộc ra nông nỗi này.
Nhưng bây giờ cô có thai, không thể làm ẩu.
cô là người có tính bao che người mình, nhìn thấy Chu lão thái thái và Chu Thừa Duệ vẫn đứng im, bèn cao giọng kêu người đứng bên ngoài, "Tú Vân, Tú Hương, hai người vào đây, kéo họ ra cho ta."
A Hương hơi nhát gan không dám làm trái ý, thành thật muốn kéo hai người họ ra.
Tú Vân chỉ liếc nhìn sắc mặt Hồ Ngọc Nhu đã hiểu ý cô, bèn vỗ nhẹ lên tay A Hương. Nàng ta trực tiếp khuỵu gối đè một bên chân Tô thị, đồng thời hai tay đè lên vai khiến nửa người Tô thị không cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970874/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.