Cha Triệu cũng không có vấn đề gì lớn, Hồ thị yên tâm, nụ cười trên mặt lúc này rất rạng rỡ.
Lương Minh Nguyên nhìn, không khỏi nghĩ đến hai chuyện.
Chuyện đầu tiên là sau khi biểu ca đậu tú tài, bà chưa bao giờ cười như thế mỗi khi nhìn thấy cô nàng. Mỗi lúc gặp nàng, ánh mắt bà nhìn nàng đầy bắt bẻ, bản thân nàng đều phải tự nhủ e là bản thân mình có chỗ nào sơ sót, chưa đủ tư cách làm nương tử tú tài.
Những ngày trong kí ức, nàng luôn biết ơn bà.
Mẹ ruột mất sớm, sinh nàng chưa bao lâu đã rời khỏi thế gian. Sau khi cha cưới Tiết thị, đối với nàng như cha ghẻ. Ông chỉ biết quan tâm bằng miệng, hễ Tiết thị nói xấu nàng, ông đều tin răm rắp. Bản thân cô nàng rất nhiều lần cắn răng chịu đựng. Khi đó, chính cô cô đã chỉ dạy nàng, không hề chê ghét tranh thủ hủy bỏ hôn ước, đương nhiên nàng biết ơn vô vàn.
Có điều… Hồ Ngọc Tiên không thể nào nói dối.
Đây chính là chuyện thứ hai. Hôm đó Hồ Ngọc Tiên bị nàng đe dọa dụ dỗ, nói tất tần mọi chuyện xảy ra của nhà họ Hồ. Lương Minh Nguyên quan tâm nhất là Triệu Tịch Ngôn, nên hỏi về chàng ta, về nhà họ Triệu, tất nhiên không thể bỏ sót Hồ thị.
cô nàng nhớ kĩ lời Hồ Ngọc Tiên nói. thật ra cô nàng không muốn tin Hồ thị sẽ làm như vậy, vì bà là trưởng bối thân thiết nhất với nàng từ nhỏ đến lớn, thậm chí xem bà như mẹ ruột.
một người mẹ, sao có thể khi con gái bị bắt nạt mà nói ra được câu ‘sao ngươi không chết đi!’
Lương Minh Nguyên gật đầu, đồng ý ở lại, muốn xem ý đồ của Hồ thị.
Vốn dĩ cô nàng muốn che giấu thân phận của mình, bởi vì khoảng cách địa vị giữa cô nàng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970865/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.