Người này mặc áo quần rách tươm bẩn thỉu, tóc tai loạn xạ, còn bê bết mồ hôi nhấm nhem trên mặt. Và gương mặt... hốc hác, da sần sùi và đen sạm đi rất nhiều, nhưng đôi mắt rất to, cũng không có thần thái.
Hồ Ngọc Uyển! không ai khác- Hồ Ngọc Uyển, tàn tạ không giống tiểu cô nương mười mấy tuổi!
thật ra, nếu không phải tiếng kêu “Biểu ca” và giọng nói quen thuộc, thì hai người không dám xác định được đây là Hồ Ngọc Uyển.
Hồ Ngọc Uyển ngồi trên mặt đất, nhưng ngẩng đầu lên, một đôi mắt vô thần bỗng sáng rỡ khi thấy Triệu Tịch Ngôn. Nàng ta lên tiếng, chưa kịp nói gì thì nước mắt đã rơi trước, "Biểu ca, muội tìm huynh rất vất vả, cực khổ lắm mới tìm được huynh!"
Triệu Tịch Ngôn vốn là người mềm lòng, thấy Hồ Ngọc Uyển đáng thương như vậy, vô thức bước lên. Nhưng khi chân vừa giơ ra, như chợt nhớ đến điều gì đó, rồi y lại thu chân lại.
Ánh mắt của y đầy thương cảm bỗng trở nên lạnh lẽo, nhìn Hồ Ngọc Uyển không giống như đang nhìn một người xa lạ, mà giống như đang nhìn một người chết hơn.
Nhưng Hồ Ngọc Uyển dường như không nhận ra sự chán ghét của Triệu Tịch Ngôn đối với mình, nàng ta cố gắng đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Tịch Ngôn, "Biểu ca, muội xin lỗi huynh, muội biết mình sai rồi, muội có lỗi với đại tỷ, muội có lỗi với huynh. Muội không biết cữu cữu muốn đối phó huynh, đối phó với cô mẫu và cô phụ, nếu biết thì muội đã cản …” Nàng ta vừa nói vừa chạy đến trước mặt Triệu Tịch Ngôn, muốn cầm tay y.
Triệu Tịch Ngôn lùi lại với vẻ mặt căm ghét, không thèm nhìn nàng ta.
Lúc này, Hồ Ngọc Uyển nhận ra Triệu Tịch Ngôn căm ghét nàng ta, lập tức bật khóc, "Biểu ca...muội tìm huynh vất vả rồi. Cực khổ lắm mới tìm được huynh. Biểu ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970864/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.