Ban đầu ở huyện Trường Châu, Hồ Ngọc Nhu hết sức thương cảm Lương Thành Vân. Còn nay đã về kinh, cô cảm thấy Lương Thành Vân bây giờ đang trêu cô, nói sao mà con trai trưởng của đại phòng phủ Túc Thân Vương, muốn bánh ngọt gì mà chả có, sao có thể tội nghiệp đến nỗi sang nhà họ Chu ăn bánh đường?
Nhưng biết thì biết, nhìn bộ dạng nhỏ bé đáng thương của cậu, cô vẫn không khỏi mềm lòng. Thằng nhóc này số xui thật sự, lần trước cô nhìn ra được quan hệ giữa hai mẹ con của cậu không được thân thiết lắm.
Ánh mắt Hồ Ngọc Nhu về phía Lương Thành Vân chan chứa tiếc thương, nhưng bởi vì cô đã xác nhận được thân phận của Lương Minh Nguyên, hơi phiền muộn nên không đích thân dẫn cậu đi. cô dặn dò A Quỳnh: "Lương thất thiếu gia muốn ăn bánh đường. Nhà bếp có chuẩn bị sẵn cho Tiểu Chiêu. Muội dẫn Lương thất thiếu gia đến đó đi."
A Quỳnh đương nhiên vâng lời, nhưng Lương Thành Vân bất chợt lắc đầu đổi ý.
“Thôi, ta không muốn ăn nữa.” Cậu đáp rồi nhìn quanh một lượt căn phòng này, chợt nảy ra ý tưởng mới, “Đệ muốn ngắm hoa, Nhu Nhu tỷ, tỷ đi ngắm hoa với đệ đi!"
Là con nít mà, hay muốn này muốn nọ.
Hồ Ngọc Nhu cũng không nghĩ nhiều, bảo A Quỳnh: "Lương thất thiếu gia muốn đi ngắm hoa, vậy muội dẫn ngài ấy đi đi, đừng để ngài ấy bị thương."
Lần này Lương Thành Vân không thể từ chối nữa, đành đi theo A Quỳnh.
Vừa đi, Chu lão thái thái vừa nhìn theo bóng lưng của cậu, nói: "Ngày trước trông bằng bé này đáng thương, nay được nhận về nuôi, nhìn bắt đầu có da có thịt."
không nói cái khác, chỉ bàn về địa vị và sắc vóc đã tốt hơn hẳn.
Hai nhà bây giờ xem như có qua có lại, nhân chuyện Chu Thừa Duệ có ơn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-chang-nam-phu-nay/970866/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.