Có lẽ là sợ gió lạnh quấy rầy, trong phòng không mở cửa sổ, vừa vào trong liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt, mang theo vị đắng chát.
Ở cửa ra vào, một tấm bình phong bằng gỗ chạm khắc ngăn cách giường nằm và bàn bát tiên ở giữa. Đi vòng qua bình phong, không xa chính là giường nằm, bên cạnh đầu giường đặt một chiếc bàn nhỏ thấp.
Trong lư hương bằng đồng thau trên bàn, những đốm lửa lập lòe lúc sáng lúc tối, hương liệu cháy tỏa ra làn khói mỏng manh bay lên, quyện vào mùi thuốc rồi từ từ tản ra xung quanh, khiến cả căn phòng nhuốm một mùi hương phức tạp khó tả.
Lý thị hình như nhìn thấy ánh mắt Giang Tự dừng lại ở lư hương hồi lâu, b liền cất giọng nhỏ nhẹ giải thích: "Lão thái thái dạo này ngủ không được ngon giấc, từ khi đại phu kê đơn thuốc an thần này đốt mỗi ngày thì mới có chút chuyển biến tốt."
Giang Tự nhíu mày, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ngước mắt nhìn lên, trên giường cách đó vài bước được trải tầng tầng lớp lớp chăn đệm mềm mại, Giang lão thái thái gầy gò nằm ngửa trên giường, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn phảng phất một tầng màu xanh xám úa tàn, hai mắt nhắm nghiền sâu hoắm vào trong hốc mắt, ngay cả trong giấc mơ cũng dường như không được yên ổn, mí mắt khẽ run rẩy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-bieu-ca-thanh-lanh/3724949/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.