Lý thị lại lắc đầu, tiếp tục nói: "Sao có thể trách con được, là do mấy hôm trước không biết cái miệng rộng nào đã truyền chuyện Dao nhi mất tích vào Từ Hòa Đường, rõ ràng ta đã giấu kín tin tức này. Lão thái thái kích động quá, liền ngất đi, tỉnh lại thì không dậy nổi nữa, nói chuyện cũng không được rõ ràng, chỉ có thể dùng thuốc điều dưỡng."
Giang Tự cân nhắc nói: "Đại phu ở Phần Dương đã tìm hết rồi sao? Nếu không được thì có lẽ ra ngoài tìm xem sao?"
"Nhị bá của con đều đã tìm rồi, nhưng mà..."
Lý thị nghe vậy thì do dự nói: "Đúng là còn một đại phu, quanh năm ẩn cư ở Phần Dương, nơi ở không cố định, tính tình quái gở, người ta gọi là quái y, nghe nói không có bệnh lạ nào không chữa được, bệnh nhân nào từng được ông ấy chữa trị cũng đều khen ngợi y thuật cao minh. Trước đó nghe nói con gặp chuyện thì ta đã nhờ huynh đệ nhà mẹ đẻ đi tìm, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích."
"Tuy người được phái đi vẫn đang dò la, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, e là hy vọng mong manh..."
Giang Tự sững người.
Từ sau lần bị tập kích ở ngoài thành đó, ngay cả mẫu thân Giang phu nhân của nàng, sau khi phần lớn đại phu ở Thượng Kinh đều chẩn đoán chân của nàng không còn hy vọng hồi phục thì cũng đã từ bỏ việc tìm thầy chữa bệnh, bản thân Giang Tự cũng không ôm hy vọng gì.
Nhưng không ngờ rằng, người thân ở xa xứ, rõ ràng đã nhiều năm không gặp mặt, lại quan tâm đến đôi chân bị thương của nàng như vậy, chưa từng từ bỏ.
Trong lòng Giang Tự ấm áp, ngẩng đầu đưa tay nắm lấy tay Lý thị, "Nhị thẩm đã vất vả rồi."
Lý thị lại thở dài.
"Thật ra sau khi nhận được thư con nói muốn đến Phần Dương, thẩm thẩm ta vẫn luôn có chút lo lắng." Lý thị dừng một chút, không nói rõ bà đang lo lắng điều gì, nắm lại tay Giang Tự, tiếp tục nói: "Bây giờ nhìn thấy con, cuối cùng cũng yên tâm rồi. Đời người, không có chướng ngại nào là không vượt qua được."
"Vị lang quân cùng đến với con hôm nay chính là đại lang nhà họ Bùi đúng không?"
Đối diện với ánh mắt quan tâm của Lý thị, Giang Tự khẽ gật đầu.
Lý thị mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng đối với chàng trai trẻ.
"Đại lang nhà họ Bùi kia trông cũng được đấy, tướng mạo tuấn tú, hơn nữa nghe nói tuổi còn trẻ mà đã làm đến đô úy trong quân, là người có năng lực. Ta thấy, lúc nãy hai người cùng nhau vào, ánh mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn con, sợ con ngã từ trên xe lăn xuống, có thể thấy là thật lòng."
Giang Tự hơi đỏ mặt, cúi đầu, không tiện giải thích rằng có lẽ đó chỉ là sự quan tâm của biểu ca đối với biểu muội thôi.
Lý thị thấy nàng cúi đầu không nói, do dự một lát, cuối cùng vẫn nuốt lại lời muốn khuyên nàng buông bỏ Bùi Cẩn, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, chỉ nói: "Chuyện trước kia, qua rồi thì thôi, đừng để trong lòng nữa. Sau này hãy sống thật tốt, lão thái thái, còn có thẩm thẩm ta đều vui mừng cho con."
Giang Tự cứ tưởng là đang nói để nàng đừng chìm đắm trong nỗi đau chân bị tật không đi lại được, bèn khẽ đáp một tiếng vâng.
---
Nhà tổ họ Giang, tiền viện.
Trình Dũng từ chối lời giữ lại hết lần này đến lần khác của Giang Minh Nghĩa, mặc kệ vẻ mặt tiếc nuối hiện rõ trên mặt Giang Minh Nghĩa, nhân lúc Bùi Giác trở về liền lấy cớ có việc quân cần phải bận rồi vội vàng rời đi.
"Ôi trời ơi, trước đây không nhìn ra Giang biệt giá lại là người hiếu khách như vậy." Trình Dũng vẫn còn sợ hãi, than thở không thôi, "Chỉ là việc tiện đường đưa một đoạn thôi mà, cảm ơn hai câu là được rồi, sao lại nói nhiều thế, mấy ấm trà rồi, ta sắp c.h.ế.t ngạt rồi."
"May mà có ngươi đến cứu ta, chỉ cần hai ba câu lý do là qua chuyện." Trình Dũng vỗ vai người bên cạnh, giơ ngón tay cái lên, "Huynh đệ tốt!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]