Theo mẹ con Mộc Ma vào chính điện, Viêm hoàn toàn không thể thốt nên lời khi tới gần kiến trúc vĩ đại này. Giờ nó hoàn toàn chắc chắn, không một công trình nào ở Việt Nam có thể sánh ngang đại cung này cả! Không nói tới quy mô của toàn điện Cây Quế, vốn đã quá rộng lớn, tòa chánh điện này lớn ít nhất cũng phải gấp mấy lần Ủy ban nhân dân Thành phố ngoài quận Nhất.
Bước hết lên sáu bậc thềm lát đá hoa cương, Viêm mới được tận mắt chứng kiến nơi đã từng là dinh Tổng lãnh của vùng U Minh. Lớn quá! Vĩ đại quá! Nó muốn thốt lên thế, nhưng choáng ngợp trước tòa điện hoành tráng này, thậm chí đến thở nhỏ cũng thấy khó khăn chứ đừng tính đến nói chuyện. Chỉ đứng ngoài hiên, thậm chí còn chưa phải là bên dưới mái, Viêm đã hồi hộp lắm rồi. Không biết chủ nhân bây giờ là người nào mà lại có thể sống trong cái dinh lớn vậy, còn Tổng lãnh bây giờ thực sự là ai mà lại bỏ chỗ này đi?
Rồi chợt, nó nghĩ…
Nếu Tổng lãnh là Giao Long, thì dám lắm chứ!
– Nhóc sẽ biết ngay thôi.
Vừa nói, Hồng Ma vừa đặt tay lên vai Viêm. Con bé giật mình, nhìn lên thì thấy người phụ nữ ấy đang mỉm cười. Bé Thiên cũng nhìn nhỏ, nhưng đôi mắt tròn to, đen láy ấy chưa bao giờ làm Viêm hết sợ cả. Nó đã muốn rụng tim khi lần đầu thấy “Thi Hoàng”, nhưng ít ra cô ta là người lớn, lại hay cụp mắt xuống, kiểu như buồn ngủ, nên nhìn cũng đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/83144/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.