Đứng trong gian phòng lớn, tràn ngập ánh sáng từ những bóng đèn điện cam đỏ, gắn trên chiếc đèn chùm lớn hình bánh lái treo trên trần, Viêm cảm thấy mình không thể nói lấy một lời nào cả. Khác với suy nghĩ của nó về một công trình đậm chất kiến trúc phương Đông, tòa chánh điện chỉ có bên ngoài là trông khá “Việt Nam”, còn toàn bộ phía trong, từ cửa đi, hành lang cho tới cả nội thất bày trí bên trong các phòng đều mang đậm nét “cơ khí hơi nước” của trời Tây. Những đường ống dài, ngoằn ngoèo bám trên tường nối với đèn trần, đèn bàn, thậm chí có cả van vặn, thay vì công tắc, để điều chỉnh độ sáng. Phòng có quạt, cũng được nối với ống dẫn, và dùng các van nhỏ để điều chỉnh lực quay nữa. Nhìn hết một loạt, con bé tự hỏi, biết nói gì giờ?
Ngồi trên chiếc ghế mây, đằng sau cái bàn gỗ lớn đối diện nhỏ, Tham mưu trưởng Không Hạm đội 6, Phó Đô đốc Phạm Quốc Trung đan chặt mấy ngón tay vào nhau, đôi mắt màu nâu đen già dặn kinh nghiệm nhìn thẳng vào đứa trẻ em mình đưa về. Thật sự tới giờ ông, người đã luôn coi sóc Đại lãnh địa U Minh thay cho con em ngốc xít khoái du hí vẫn chưa dám tin chắc rằng con ngốc đó lại có thể sang tận thế giới khác mà lôi đứa trẻ này về. Không, ông nghĩ thầm, ai chứ con Giao Long thì chắc chắn sẽ làm rồi. Có Hồng Ma mới biết em mình định làm trò quỷ gì với đứa bé này. Ông chỉ hi vọng nó không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/83145/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.