“Sao mình lại rơi vào cái tình cảnh này?”
Ngồi trong gian phòng rộng lớn, xung quanh đầy các ống hơi nước và bản vẽ treo lung tung, Mộc Ma co rúm trên chiếc ghế gỗ, đến thở mạnh cũng không dám. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt mày, mấy ngón tay bé xíu hết đan vào nhau lại nắm chặt, bấu lấy gấu quần chỗ đầu gối. Mắt nó trừng trừng, không dám trông thẳng lên, mà chỉ dám hướng xuống sàn nhà. Nhỏ sợ lắm, cái bịt mắt bên phải đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Rốt cục… Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Vừa tốt nghiệp Học viện Không quân, chuyên ngành tác chiến phòng không, vậy mà Mộc Ma đã được hốt ngay về kỳ hạm của Tổng lãnh xứ U Minh. Theo lẽ thường, tân sinh vừa tốt nghiệp sẽ đi tập huấn một năm trên tàu, bay qua các quốc gia khác nhau để giao lưu học hỏi, cuối cùng khi trở về mới được phân đơn vị chính thức. Nhưng mình lại bị mẹ tới lôi đi ngay khi lễ bế giảng kết thúc, rồi ném vô cái ghế “chỉ huy phòng không” cho bả? Cái câu chuyện hài nhạt toẹt gì thế này! Dù có muốn đốt cháy giai đoạn, hay thậm chí là con ông cháu cha, thì cũng đâu thể nào trơ trẽn vậy chứ! Mẹ à!
Đứng bên góc phòng, mẹ nó, Tư lệnh Quân Đô bộ dường không, Phó Đô đốc Hồng Ma đang thư thái nhâm nhi cốc cà phê bốc khói, chân bắt chéo, tờ báo lơ lửng trước mặt. Nhìn bà già mình thảnh thơi tới phát ghết, Mộc Ma chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/flame-phantom-viem-ma/2477667/chuong-0-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.