Chương trước
Chương sau
Mười giờ sáng ngày hăm hai tháng Ba.



Tháo lắp súng đã đời, đám nhỏ định ngồi lại ngay trong phòng trưng bày, tranh thủ thư giãn trước khi đi ăn trưa. Nhưng ngay lúc đó, bên quân đội lại tới, bảo rằng sắp lắp quạt trần cho phòng nên phiền chúng nó qua chỗ khác. Tuy có hơi chán nhưng Viêm cũng đi, vì lần này bọn nó đi lên cái tháp bữa trước, chỗ có nhiều sách ấy. Do cách xây dựng, đường đi trong viện khá rộng rãi, lại bố trí bản đồ và biển chỉ dẫn khắp nơi, nên chúng nó không lo lạc. Tay phải nắm tay Mộc Ma, bên kia dẫn nhóc Thiên đi, Viêm hí hửng giữa khu nhà, biết chắc mình sắp lên trên kia đọc sách vũ khí nữa. Nó thích mấy cái đó, thích hơn ngôn tình cổ trang hay phim Hàn Quốc nhiều.



Nhưng không ngờ, đang đi thì chúng nó lại gặp ngay Hồng Ma đang cùng Bá tước Karl tiến lại. Không như lúc nãy, dù vẫn là cái áo choàng đen quái đản, Hồng Ma đã tháo sợi đai quấn trên ngực ra, lại kẹp vạt bên phải lên vừa đủ để lộ nửa thân mình, cùng với đó là bộ quân phục xanh đen bên dưới. Lúc này nhìn rõ, Viêm mới biết cô ta mặc gì: Lần trước tối trời, lại đứng ngược hướng trăng, nên thứ nó thấy chỉ là mái tóc bồng bềnh giữa trời đêm cùng tấm vải lấp lánh các đường gân huyền ảo.



Đi cạnh bà già, lúc này đã thu nhỏ về dạng người thường với mái tóc đen dài như thác đổ, ngài Karl cứ chốc chốc lại nắm bàn tay máy móc vào, khiến mấy ống khói trên bắp tay và cả giữa mấy khớp xả hơi ra. Bộ ria mép vểnh lên nhìn đến kiểu cách, đi cùng quả râu quai nón thực sự cực kỳ hợp thời trang, hợp với cái thập niên hai mươi… Mà Viêm nghĩ, có thiệt vậy không, hay chỉ là ngộ nhận của mình tại nơi này?



Mặc bộ quân phục cấp cao trên mình, Viêm tự hỏi làm thế nào mà bác ta có thể chịu được. Đã gặp nhiều người rồi, nhỏ thấy ai cũng bận đồ dài tay cả. Ở Việt Nam, quân phục có thay đổi theo tháng, hình như mùa “đông” sẽ mặc áo tay dài, còn mùa “hè” thì dùng tay ngắn. Dù sao, con bé cũng không phải dân chuyên – kiến thức nó có vốn chỉ là mấy mẩu tin trên báo, mạng và cái tivi hóa thạch ở nhà. Vả lại, từ khi sang đây, nhỏ luôn thấy thời tiết mát mẻ hơn hẳn. Nhỏ chưa có dịp đi An Giang, Đồng Tháp hay mấy tỉnh miền Tây khác bao giờ, nhưng không nghĩ mấy chỗ ấy sẽ mát hơn Sài Gòn là bao, Còn vùng U Minh này, chắc tại đang cheo leo vách núi, nên mới thấy tiết trời đỡ oi bức hơn. Cũng có lẽ vì phong lộ trên đầu liên tục thổi gió xuống? Không biết nữa.



– Mấy đứa làm gì ở đây đây?



Nhìn tụi nhỏ, Bá tước karl cất lời. Giọng ôm ồm ồm, vang như sấm nổ, trong hành lang này lại được mấy bức tường gạch dày cộm dội lại lớn gấp mấy lần. Tiếng nói to tới mức mấy mảnh ngói trên mái cơ hồ như lung lay, muốn rơi tới nơi. Nhưng đó chắc chỉ là Viêm tưởng tượng thôi, bác ấy có phải ông cướp biển già có quả ria trắng cong lên như trăng lưỡi liềm đâu mà kinh khủng thế?



Vội vàng đưa tay chào, không quên câu khẩu hiệu quen thuộc, Mộc Ma liền “báo cáo” tình hình cho các thượng cấp. Theo lời nhỏ, vì “một bà tóc đỏ nào đó” hứa dẫn chúng nó đi tập bắn đạn thật, nhưng lại mắc họp bất ngờ nên kết quả là lũ trẻ bơ vơ ở đây, cù bất cù bơ không nơi nương tựa. Nhỏ chột kể cực kỳ thảm, như thể chẳng còn gì có thể tệ hơn, đặc biệt là khi mẹ nó ngay đối diện đang đỏ hết cả mặt mày. Mà hình như con bé cố tình làm thế, bêu xấu mẹ trước mặt người ta.



Nó kể chi tiết, tường tận chuyện được dẫn ra đây, rồi Hồng Ma bỏ đi, để ba đứa lại giữa sân tập. Cu Thiên sau đó vì chịu nóng không nổi đã xả tử khí ngập cả khoảng sân nằm, xong rồi có người ra báo, gọi sắp nhỏ vô trong. Từ lúc ấy trở đi, Mộc Ma vẫn đảm bảo Viêm và cậu quý tử nhà Tổng lãnh ở yên trong phòng trưng bày, tháo lắp súng và đi xem các mẫu khác. Ba đứa không làm gì quá lạ thường, chủ yếu là chơi, lâu lâu buồn quá thì lại lấy súng ra tháo rồi lắp lại. Do không có người giám sát nên Mộc Ma không đi xa tới mức rút thanh kim hỏa ra, chỉ mới tháo rời cái khóa nòng và xem xét bên trong. Nhỏ còn bảo, thật lạ khi người ta không làm kim hỏa đâm xuyên qua cả khóa nòng.



– Không phải chuyện của con. – Hồng Ma nheo mắt bảo – Hai đứa thì… ờm… quên chuyện nãy giờ đi, được chứ?

– Chuyện gì? – Thiên tròn miệng hỏi.

– À, Thiên thì vô hại rồi. Viêm, quên hết nãy giờ đi, được chứ?

– Ừm… Dạ?

– Bé ngoan phải thế chứ!



Nói đoạn, Hồng Ma cúi thấp người, xoa đầu Viêm. Nhìn sang Mộc Ma, bà già đầu đỏ xì một cái rõ to, chua ngoa nguýt ngay:



– Đâu như ai đó!

– Hứ!



Trề rộng môi, Mộc Ma quay đầu, không thèm nhìn mẹ.



Cả hành lang mấy chục người qua lại, nhưng xem ra không ai chú ý tới cả. Nếu có, đó cũng là mấy câu nói vui, kiểu chọc Mộc Ma hay nói bà già đừng làm căng quá. Chuyện duy nhất mà không sĩ quan nào dám nhắm mắt cho qua chính là việc Bá tước Karl ở đây. Dù chỉ mang tước bá, theo Viêm biết thì cũng không phải quá cao, nhưng quân hàm Phó Đô đốc hoàn toàn không phải chuyện có thể ngó lơ được. Huống hồ, còn là hai Phó Đô đốc đi chung nữa. Dù biết chuyện mẹ con tóc màu máu cãi nhau là cơm bữa – khi Mộc Ma còn ở đây họ cũng thấy rồi – thì quân hàm vẫn là trên hết. Tôn ti trật tự để lên hàng đầu, Viêm nghĩ thế, nhưng nó chợt đổi ý, có đúng vậy không?



Ở thế giới này, mọi thứ vận hành theo các quy luật của nó. Có thứ sẽ giống Trái đất – những quy tắc cơ bản – nhưng cũng sẽ có thứ khác. Đó là các vấn đề xã hội.



Chợt nhớ lại những gì “Thi Hoàng” từng nói khi hai người vẫn còn gặp trong mơ, Viêm nuốt nước bọt, khẽ liếc xung quanh. Dĩ nhiên động thái ấy không qua mắt được mẹ con Hồng Ma, nhưng họ không nói. Đối với Mộc Ma, những chuyện trước khi Viêm sang đây đều không cần thiết phải bận tâm: Nhỏ không ưa xoi mói đời tư người khác, dù đôi khi lại bất đắc dĩ hay vô tình làm thế.



Hồng Ma thì ngược lại, với cô ta, chuyện đọc suy nghĩ mấy đứa ngáo ngơ khá là thú vị. “Tính giải trí cao ngất trời!”, Hồng Ma sẽ nói thế. Sự thực thì bà già đã cười thẳng mặt con bé ngay buổi sáng đầu tiên của nó ở bên này, cười vào sự ngu ngơ cũng như chính niềm tin mong manh nó vẫn nắm trong tay, và cười vào vẻ mặt suy sụp đến nỗi không thể diễn tả bằng lời khi biết rằng mọi thứ mình vẫn luôn tin vào bỗng đổ sụp. Có lẽ vì thế, bà già luôn kín miệng về các vấn đề quan trọng, và tận hưởng “màn tấu hài” tiếp theo mà hai cô bé vô tình tạo ra.



“Quả thực rất thú vị, ha ha ha!”



– Hồng Ma.



Đang nghĩ bậy bạ, bất ngờ cô ta bị ngài Karl gọi. Đứng thẳng lên, bà già hỏi:



– Gì?

– Cái vụ liên kết giữa bà với Giao… à hèm, Tổng lãnh vẫn còn chứ?

– Còn, dĩ nhiên! – Hồng Ma nhướng cao mày – Mà chi?

– Tôi nhớ Tổng lãnh có thể biết những gì bà đang làm bằng khả năng đó, và bà biết đó, nó sẽ làm gì nếu thấy bà chọc đám nhỏ?

– Hả? Ôi cái đường cong mịn màng…



Chưa kịp nói gì, Hồng Ma đã thấy lạnh lạnh sau gáy. Một bàn tay xanh xao, gầy guộc trơ cả xương đang túm cổ cô ta, xuyên qua cả tấm áo choàng da và bộ quân phục bên trong. Không gì nhiều hơn từ cổ tay tới hết, nó lơ lửng giữa không trung, trông như đưa lên từ dưới mặt nước. Tuy nhiên, Viêm nhận ra tay ấy của ai. Khô khốc, lạnh lẽo, với những móng dài tím tái chứa đầy kịch độc và vết sẹo lớn in rõ hình chữ thập ngoặc rong vòng tròn lúc nào cũng trông như đang rỉ máu ấy không thể nhầm đi đâu được cả.



Giao Long đã biết tất cả.



Nhờ khế ước máu giữa họ, người này có thể biết người kia làm gì, ở đâu, cảm giác ra sao. Tuy nhiên, do khế ước quy định Giao Long là chủ, là người “bề trên”, nên quyền giám sát của cô với Hồng Ma cao hơn đến mấy bậc. Trong khi thứ Hồng Ma nhận được chỉ là năm giác quan cơ bản, “Thi Hoàng” lại hoàn toàn kiểm soát được cả giác quan thứ sáu, đồng thời xen vào hành động của bà già bất cứ khi nào cần thiết. Đặc biệt hơn, cô có thể cưỡng chế Hồng Ma làm này nọ, như chính cách vừa làm “chồng” mất cảnh giác – nửa giây thôi – và túm ngay cổ con mắm ấy.



~oOo~



Vẫn ngồi trên chiếc ngai vàng, ngay giữa buồng lái, Giao Long vắt chéo chân, tận hưởng ly đá bào mát lạnh mà Alicia vừa “bị ép” phải làm cho. Cô thích vị ngọt ngọt, đắng đắng hòa trộn của chocolate, nên bên trên gắn rất nhiều thanh nhỏ nâu nâu ấy. Chiếc ly pha lê trông rõ đắt tiền lấp lánh như kim cương khi ánh Mặt trời chiếu vào ngập tràn sắc đỏ của nước dâu ép, một rong những món khoái khẩu của người phụ nữ này. Dẫu đã ngoài bốn mươi, về tuổi đời, thực tế cô ta vẫn còn phần nào đó là nàng thiếu nữ mười chín ngây ngô, kỳ quái nhưng hảo ngọt, như cái thời mà da còn trắng và mắt chưa thành ra thế này.



Múc đầy một thìa cao tới mũi, Giao Long khẽ hé miệng, đưa chiếc muỗng nhôm đầy vụn đá đỏ lạnh ngắt ấy vào sâu phía sau đôi môi căng mọng nhưng tím tái. Chiếc lưỡi tím than khẽ liếm đôi bờ môi, quệt lên đó cái dư vị của nước dâu. Đoạn, cô lại lấy một thỏi chocolate nhỏ, ăn cùng đá bào. Cái vị thật không cưỡng lại được! Ngọt và đắng cùng quyện lại, mang cùng nó hơi lạnh đến buốt não của thứ đá bào tinh khiết nhất thế giới, tạo nên từ linh lực của kẻ từng nhấn chìm Gaia trong một tiểu Băng hà… Dù không phải cô bạch tạng đó làm tất cả, Giao Long vẫn thích gọi thế hơn. Tàu phá băng đi làm đá bào, nghe ngộ nhỉ?



Nhưng nếu chỉ ăn thường thì nghe chán quá nhỉ?



Đối với “Thi Hoàng”, dù có là Hoàng đế của tử thi, thì Giao Long vẫn là một bà hoàng.



Vì vậy, kể cả cách ăn uống cũng không thể “xoàng xoàng” được.



Chiếc ly lớn chứa đầy đá bào hoàn toàn không được thứ gì giữ, mà lơ lửng giữa không trung như thể có bàn tay vô hình nào đó đang cầm. Giao Long múc ăn bằng tay trái: Cô thuận cả hai tay, trong khi tay phải để trên thanh vịn của ghế. Không cần thiết phải chìa xa, chỉ cần ngồi yên và tạo một “cổng” nối liền chỗ cổ tay mình với cái dai2rat61 cần bị chặt xuống của Hồng Ma, cô dễ dàng bóp nghẹt “chồng” chỉ với một cái chớp mắt. Mà có khi chưa tới, ngay khi bờ mi vừa sụp xuống thôi, bàn tay giá băng, tựa như chính Địa ngục tự mình đến bắt, đã túm vào mục tiêu rồi.



– Ngưng làm trò.



Giao Long cất lời. Giọng nói trầm trầm, ma quái như từ cõi chết gọi về khiến ai nghe thấy cũng bất giác rùng mình. Người đủ mạnh, như Hồng Ma hay Karl, không bị ảnh hưởng gì mấy, trừ vài cơn lạnh chạy dọc sống lưng và cảm giác như có nguyên chiếc lưỡi hái kề cổ mình. Trái lại, lũ trẻ nít, như Viêm và Mộc Ma, lại co rúm vào vì sợ. Chúng nó không thích cảm giác này, khi “Thi Hoàng” thị uy, tất cả như đóng băng.



Viêm chưa có dịp trực tiếp diện kiến – lúc rời nhà đi không tính, nhưng Mộc Ma, với chuyện gần nhất chính là tối qua, đã biết sự đáng sợ của thuyền trưởng là thế nào. Trừng mắt một cái cũng làm đứng tim người ta, tử khí đong đầy cả gian phòng vốn tràn ngập yêu khí từ trước, đóng băng hết thảy. Chỉ riêng Thiên không bị sao, có lẽ do cùng chủng, hoặc cũng có thể mẹ nó đã chừa thằng nhỏ ra, không ai biết.



Bóp chặt cổ Hồng Ma, Giao Long bấu mạnh móng vào, đến nỗi tứa cả máu. Ngay tức khắc, chỗ vết đâm bốc cháy, thành thứ lửa đen dị thường mà Viêm đã từng thấy trước đây. Y như khi bà ta biến hình, cơ thể sẽ bốc cháy, hay lúc khóc ra máu cũng vậy, mọi thứ trở lại như chưa có gì xảy ra. Nhưng bây giờ, Hồng Ma cháy mãi. Có lẽ vì móng Giao Long đâm sâu vẫn còn đó, chưa rút ra, nên cơ thể người kia không hồi phục được. Hừm, có vẻ thú vị. Viêm khẽ phồng má, nghĩ bụng. Vậy giả sử nếu cô ấy bị nguyên cái cọc đâm thọc từ dưới lên, như kiểu hành quyết của một lão hoàng thân nào đó hay bị cho là ma cà rồng, thì có biến thành cây đuốc sống không nhỉ?



– Lửa đen thui thì soi gì được?



Bất giác lên tiếng, Hồng Ma trừng mắt nhìn Viêm, mỉm cười. Cũng không hẳn trừng, chỉ vì cô ấy đang phải ngửa mặt ra sau, cố chống lại Tổng lãnh nên không thể nhìn trực tiếp xuống. Mà kể cả không thế, thì bà già cũng cao lắm rồi. Dễ cũng hơn thước tám, chiều cao mơ ước của khối anh Sài Gòn chứ chẳng đùa. Viêm không biết hai người họ đang làm trò mèo gì, nhưng từ kích thước tay và cách bóp, nhỏ dám chắc Giao Long vẫn đang ở dạng “Thi Hoàng”, nên thay vì chỉ túm lấy cổ, cô ấy còn nắm ra tới cằm, bóp gần nát hàm dưới Hồng Ma. Sức mạnh quái vật, nhỏ nhủ bụng, tốt nhất là đừng chọc gì cô ấy. Nó còn yêu đời lắm, vả lại không muốn làm thi quỷ đâu.



– Thi quỷ thì có gì à?

– Dạ?



Tự dưng lạnh buốt sau gáy, Viêm giật mình lùi lại thì thấy mình không còn đang đứng trong hành lang viện nghiên cứu nữa, mà lại là một đồng cỏ rộng bát ngát. Trải dài tới tận chân trời, với một bên là núi cao, phía kia là đại dương, trên đầu lại lơ lửng mấy trăm hành tinh lớn đến phi lý, nó không biết chuyện gì mới xảy ra nữa.



Một thế giới… quái đản?



Không chắc về chuyện đang xảy ra, Viêm quay ngang quay dọc, hoảng hốt nhìn quanh, xem có ai cũng bị đưa tới đây như mình không. Hoàn toàn trống trơn, chỉ có những cơn gió lạnh buốt thổi mạnh trên đồng cỏ, hất tung mấy đóa bồ công anh, phà từng làn cắt da cắt thịt lên mặt nhỏ. Núi cao tuyết phủ, mặt biển lô nhô mấy chỏm băng trôi, nhưng thảo nguyên vẫn xanh mướt như ngọc. Hơn nữa, các tinh cầu lại quá gần mặt đất, nom như thể chỉ với tay lên là tóm ngay được. Viêm thấy Sao Thổ, Sao Mộc, những hành tinh lớn nhất trong hệ Mặt trời. Xa hơn, còn có Hải Vương, Thiên Vương nữa. Chúng đều rất thật, rất gần, nhưng trong một thoáng, lại xa đến vô cùng.



Rồi, con bé trông thấy nơi đó, chỗ đáng lẽ đã không thể nào thấy được nữa.



Trái đất!



Không thể nào nhầm được, đó chắc chắn là Trái đất, là hành tinh xanh Viêm đã thấy không ít trong sách Khoa học hồi cấp một. Một viên ngọc, xanh lam, tuyệt đẹp trôi nổi giữa không gian bao la vô cùng vô tận, nổi rõ lên giữa nền trời đen đặc của vũ trụ hư không. Dù xung quanh, muôn vàn vì sao đang tỏa ánh lấp lánh, chúng vẫn không hề làm lu mờ vẻ đẹp tuyệt vời của địa cầu. Mây trắng phau phau bao phủ bề mặt, với Thái Bình Dương, từ góc nhìn của Viêm, thật bé nhỏ và… hiền hòa, khác với mấy trận bão mà tivi vẫn đưa tin đó giờ. Nó thấy Việt Nam, doi đất bé tẻo teo ngay bên dưới Trung Hoa, nhưng bị mây che mờ một phần. Lạ thật, nhỏ chợt nghĩ, tại sao đứng xa thế này, lại không có kính viễn vọng, mà mình lại thấy rõ được thế chứ?



– Ngạc nhiên lắm à?



Đã quá nhiều chuyện giật gân cho buổi sáng, Viêm không nghĩ mình còn sức mà nổi da gà nữa. Giờ, nó chỉ đơn thuần quay lại, vì ít ra bản thân đã quen với tiếng nói ấy. Giọng điệu, âm thanh đều như hồn ma bóng quế muốn “páo chù” trên phim kinh dị Nhật, nhưng nghe thật và rùng rợn hơn. Theo từng luồng hơi mang đầy mùi xác chết, tiếng nói càng lúc càng gần, và khi Viêm nhận ra thì người ấy đã ra sau lưng nó, y như cái đêm cô ta tới đưa mình đi.



“Thi Hoàng” giá lâm!



Với gương mặt vô cảm, khóe miệng chẳng hề nhích lên nổi một ly, Giao Long đứng đằng sau Viêm, cúi thấp người, tới nỗi gần như tỳ ngực lên đỉnh đầu con bé. Ở gần vậy, nhỏ càng cảm nhận rõ hơn uy lực kinh khủng của bậc đế vương. Cũng như trên tàu, khi nó được thuyền trưởng gọi lại ngồi chung, khí thế của cô ta hoàn toàn không phải tầm thường. Nhỏ nghĩ mình, sau nhiều lần tiếp xúc, đã lờ mờ hiểu ra vì sao ngay cả Hồng Ma cũng phải sợ Tổng lãnh một phép. Không đơn thuần là “sợ vợ”, đối với kẻ có quyền năng hùng mạnh như cô ta, chịu khuất phục trước một cái xác không phải bình thường. Dù nói là có khế ước, cũng chưa chắc đã đảm bảo ngoan ngoãn phục tùng trăm phần trăm.



Không, không phải mấy lý do cỏn con đó. Viêm biết, vì chính cái trực giác bên trong, thứ người ta gọi là “bản năng của phụ nữ” hay gì tương tự, đang gào lên, thét lên, thống thiết, kêu nó chạy ngay. “Thi Hoàng” không hề đơn giản. Cô ta cực mạnh, chắc chắn vậy. Nếu không, sao lại có thể thả quạ kín cả thành phố, sao có thể tự do đi lại giữa các thế giới? Và tại sao, dù không thể hiện, nó lại cảm thấy mình như con rắn nước nhỏ bé, đang bị con rồng khổng lồ lườm sau lưng?



– Tung hô ta đủ chưa?

– Dạ…



Thè lưỡi, Viêm quay lại, chỉ để nhìn thấy nụ cười “hiền hậu” tới nỗi muốn rụng tim của Giao Long. Cô ngoác mồm rộng tận mang tai, phô ra cho bàn dân thiên hạ thấy hàm răng lởm chởm, nhọn hoắt, cái nào cũng sắc như lưỡi dao, cùng chiếc lưỡi tái mét dài ngoằn đầy kinh tởm. Trong một khắc, mặt cô biến đổi, giống như cương thi trên phim Hồng Kông, rồi lại quay về bình thường. Đoạn, người phụ nữ ấy tiếp tục nói, dù miệng không hé lấy nửa lần:



– Nơi này là một hốc nhỏ trong đầu ta. Khi mọi thứ kết thúc, sẽ chưa tới một giây ngoài kia đâu.

– Dạ?



Không hiểu ý “Thi Hoàng”, Viêm hỏi lại.



– Giống như giấc mơ của con thôi, con gái.



Lần đầu tiên Giao Long gọi Viêm là “con gái” mà lại trìu mến tới vậy. Thật lạ, khi cũng chính bàn tay phải xanh xao, thứ đã bóp gần nát cổ họng Hồng Ma, giờ lại đang xoa lên tóc mình. Cảm giác rất thật, và dù biết rõ đó là tay người chết, không biết sao Viêm lại thấy hơi ấm ẩn sâu trong đó. Thực sự rất giống mẹ, ngày còn nhỏ, mẹ vẫn hay xoa đầu mình như vậy. Rất quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ. Ký ức về mẹ, người mẹ đã bỗng dưng biến mất như chưa hề tồn tại, bỏ lại cha con Viêm bơ vơ giữa quận Mười vội vã của Thành phố Hồ Chí Minh, nay ùa về. Nhỏ nhớ những ngày thơ ấu, khi cha chở về, mẹ đã ở nhà và chờ với bàn cơm dọn sẵn. Dẫu thế, nhỏ không thể nhớ chính xác, như thể có gì đó ngăn nó lại vậy.



Hai người trao đổi vài chuyện, những điều mà cả Hồng Ma, nếu không được Giao Long cho phép, cũng không được biết. Cô đảm bảo những gì xảy ra lúc này, một khi kết thúc, sẽ được “bảo mật đặc biệt” trong đầu Viêm, và không ai có quyền biết nếu không có chỉ thị từ chính “Thi Hoàng”. Tuy nhiên, cô ấy không cho con bé biết. Mọi thứ tới giờ vẫn quá mù mịt, và cũng không hề nói điều gì quan trọng. Chỉ đơn giản hỏi thăm, xem xem nó cảm thấy ở đây thế nào, và khẽ đề cập tới giấy nhận nuôi. Nếu đồng ý, nó chỉ cần viết và ký tên vào. Mục “cha” vẫn bỏ trống, trong khi tên thuyền trưởng nằm ở phần “mẹ”. Cô bảo, chỉ cần chờ con bé đồng ý thì có thể lấy căn cước chính thức rồi.



– Căn cước chính thức?



Bất ngờ, viêm đưa tay vào túi quần, lấy tấm căn cước mới làm hôm qua ra. Nhìn nó, Giao Long bảo:



– Cái đó chỉ là hàng vắn tắt. Căn cước chính thức, nói như kiểu Việt Nam, là ghi tên con vào sổ hộ khẩu luôn. Lúc đó con mới được công nhận thực sự là thành viên nhà mình. Còn cái thẻ kia thì chỉ để ra ngoài, có bị… công an vịn lại thì móc ra thôi. Nó làm hành chính là chủ yếu, chứ cũng chả giá trị gì.

– Dạ…?



Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Viêm tròn mắt ngạc nhiên, đến nỗi suýt đánh rơi chiếc thẻ kim loại trên tay. Thấy vậy, Giao Long cũng không nói gì. Cô không phải kiểu người sẽ ngồi giải thích tường tận, vả lại nhỏ rõ ràng đang run lắm. Chà, chắc là hậu quả tối qua rồi. Hai thập niên dài mà vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được bản năng, những lúc cô để tràn yêu khí – không phải tử khí – ra ngoài, thì vài hôm sau ai gặp mặt cũng thấy ớn lạnh, giống như thần Chết hiện hình.



Cuối cùng, vẫn làn Giao Long tới nói chuyện phiếm. Vô thưởng vô phạt, cô ta không hề cung cấp bất cứ thông tin hữu ích nào, chí ít là chuyện mình sẽ sống đàng hoàng ở đâu, mà chỉ nói nhảm như mấy bà cô hay buôn dưa lê trong ngõ. Tới giờ, Viêm vẫn còn mông lung lắm. Ảo tưởng tiêu tan, nó nhận ra thế giới này chính là hiện thực, không phải light novel nữa. Chấp nhận vậy thôi, vì dù có cự nự thì cũng chẳng được gì nữa cả. Nhưng mà, ít nhất cũng phải có chỗ ở chứ? Không phải thế giới giả tưởng trung cổ châu Âu – Viêm thậm chí nghi ngờ cực mạnh chuyện mình có thể sống nổi ở đó mà không bị bán làm nô lệ hay rơi vào tay đám goblin – nhỏ sẽ không thể làm mạo hiểm giả. Không có hỗ trợ từ đầu, không thần bảo kê, không tiền bạc, cái quan trọng nhất, thì “hao tu” sống?



– Ta không nhớ là nhóc không có ai bảo kê.



Cúi đầu xuống, Giao Long nói, dùng chữ “nhóc” quen thuộc để gọi Viêm.



– Thần thánh chỉ là đám máu cún coi mình như đồ chơi, chán rồi bỏ. Thế giới này đã đá đít chúng từ lâu lắm rồi. Nhưng…



Dừng lại chút, Giao Long hạ thấp người. Khuỷu chân trái tỳ hẳn lên thảm cỏ, trong khi chân phải co lại, trông cô như vị hiệp sĩ chầu trước nàng công chúa bé bỏng. Dùng bàn tay lạnh tái tê ấy nắm lấy vai Viêm, cô khẽ đưa tay kia vuốt tóc nó, xoa xoa gò má, rồi nói:



– Kể cả khi trời cao bỏ mặc, thì con vẫn còn mặt đất luôn đứng ngay sau mà.

– Dạ… Dạ?



Chưa kịp hỏi thêm gì, Viêm thấy Giao Long tan biến đi ngay trước mặt mình. Liền sau đó, mặt đất nứt toác ra. Trời sập xuống, từng tinh cầu cứ thế vỡ tan như bong bóng xà phòng, trong khi không gian vỡ nát như tấm gương soi. Đất đai tan hoang, dù không hề có chút gì chấn động, vẫn khiến Viêm sợ gần như bất tỉnh. Lúc bình tĩnh lại, nhỏ thấy mình lại ở trong hành lang, trước mặt vẫn là Hồng Ma đang bị Giao Long “trừng phạt”, trong khi ngài Karl cố gắng khuyên nhủ cấp trên, mà cũng không giống khuyên can lắm. Chỉ là “có trẻ con ở đây, nên đừng làm lố”. xem ra bác ấy cũng quen với mấy trò này rồi.



Nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ quả lắc lớn treo nơi cuối dãy nhà, Viêm thấy mới có mười giờ mười lăm sáng. Bằng đúng thời gian từ khi rời khu trưng bày tới lúc đứng lại, nói chuyện và coi mẹ con nhà con chột tấu hài, hoàn toàn không xê dịch chút nào cả. Xem ra “Thi Hoàng” nói thật, thời gian trong kia đủ để cái bếp điện nhà nó nấu hai ấm nước, vậy mà ra đây lại cứ như chỉ mới mấy giây, mà đó là Viêm còn quay ngang quay dọc nữa.



– Sao thế?



Thiên kéo ống quần Viêm, ngẩng mặt hỏi.



– À, không gì đâu!



Viêm vọi nói. Đoạn, nó nhận ra cu Thiên không phải nhìn mình, mà là thẳng ra sau lưng. Hơi dựng tóc gáy, nhưng nhỏ tự nhủ, chắc cu cậu thấy ma thôi mà! Cái điện này đầy ma của mợ Dung, nên có lỡ ai đó đi qua thì cũng không sao. Nhìn hoài quen mắt, vả lại hồn ở đây ai cũng tươm tất, bảnh bao, lại còn có cả… quân phục riêng cơ mà! Ma mặc áo lính, dù nhìn tái mét hay xanh lè, cũng đỡ sợ hơn bà thím nào đó bò ra từ màn hình tivi, trên người chỉ có bộ đồ ướt nhẹp, hay mụ gì bị gãy cổ chỉ bò lết được trên sàn và hú hét như con đười ươi.



Không sao, Viêm tự trấn an, ở đây có nhiều người lắm. Giả sử có là oan hồn quái đản gì tới muốn đòi mạng, theo cái mô típ không thể nhạt hơn của phim ma Việt Nam, thì cũng có ít nhất một người có thể nắn xương nó như trẻ con nghịch đất sét. Ừm, nhỏ chắc chắn Hồng Ma dư sức xử đẹp mấy con vong linh bé tẻo teo. Dù sao thì, bản thân cô ta cũng là ma rồi. Đi chung với bà già còn không sợ, sao phải xoắn dăm ba con nỡm áo trắng không biết trang điểm? Ừ, không có ma xấu, chỉ có ma không biết trang điểm thôi! Ừm, chẩn, Viêm cười thầm, nên bất kể cu Thiên có nhìn gì, mình cũng chẳng cần tỏ ra sợ hãi chi cho mệt.



Nhưng lúc đó, Viêm không biết, thứ Thiên thấy lại kinh hơn ma nhiều. Một bóng hình xa xăm, với mái tóc đen dài, cùng đôi đồng tử đỏ rực như lửa, phía sau là cả bộ hài cốt khổng lồ ba đầu sáu tay đang chằm chằm nhìn con bé. Chỉ trong chưa đầy một tích tắc, Thiên thấy nó, rồi không còn nữa. Dẫu vậy, bé con còn quá nhỏ để hiểu điều đó nghĩa là gì.



Mất khoảng hai phút để Giao Long chịu thả Hồng Ma ra. Ngay tức khắc, cô ta bốc cháy ngùn ngụt. Không chỉ vết trầy ở cổ nữa, mà toàn thân nơi nào cũng rực lửa, thứ hắc hỏa ma mị đã không ít lần khiến Viêm kinh ngạc và sợ hãi. Nhỏ rất hoảng, bên trong mình lại chứa cái thứ quái vật ấy? Rồi, như mợ Dung nói hôm qua, nếu mất kiểm soát, nó sẽ chết. Hay tệ hơn, trở thành cái thứ mà “chắc chắn” mình không muốn thành.



“Viêm Ma”



– Không có đâu! – Mộc Ma huých nhẹ tay vào bạn – Huyền Viêm về bản chất là lửa đột biến, bên trong nó còn nhiều kiểu hình dị hợm lắm!

– Nhiều? – Viêm ghé sát lại, thì thầm – Là sao?

– Cái này tớ cũng không biết, nhưng…



Nhìn người mẹ đang cháy như bó đước, Mộc Ma lại bảo:



– Tớ không có nên không biết, chứ mẹ nói Huyền Viêm mẹ sở hữu là kiểu “nhiệt hạch” gì đó! Nó nóng lắm, và nổ thì dẹp đi!

– Nhiệt… Nhiệt… Nhiệt… Nhiệt… Nhiệt hạch?!



Tròn vo mắt, há mồm ngoắc tới ngực, Viêm không cầm được mà hét toáng lên, khiến ai đi ngang cũng phải chú ý. Nhận ra chuyện xấu hổ mình mới gây ra, nhỏ nhanh chón bụm miệng, mặt đỏ như gấc, cúi gầm đầu xuống. Nhưng không ai nói gì. Ở đây đa số nhân sự là người tộc Giao, sắc dân gốc của U Minh. Bản tính họ không ưa chú ý tới chuyện không phải của mình, nên cũng chẳng quan tâm mấy việc có con bé hét ầm lên trong hành lang. Dù sao đó cũng là đường ra ngoài: Tòa tháp chúng nó định tới nằm tương đối biệt lập với khu nhà chính, nên không cần chú ý mấy. Vả lại, chuyện Hồng Ma cháy toàn thân là điều khá “cơm bữa”, ít nhất đối với các sĩ quan có thâm niên tại đây, và họ bảo lứa trẻ đừng bận tâm. Những lúc như thế chỉ là cô ta đang làm gì đó thôi.



Đứng cạnh Hồng Ma, ngài Karl hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ hay hoảng hốt. Trái lại, bác ấy trông điềm tĩnh đến lạ, và có vẻ như chú ý tới Viêm hơn. Không, chính xác là chú ý tới điều con nhỏ mới hét. Theo kinh nghiệm đó giờ, thì chuyện la như cái mõ làng ấy khả năng cao là do nghe phải một điều bất ngờ, dù đã biết từ trước nhưng không nghĩ là sẽ gặp tại nơi này. Chuyện năng lực thực sự của Hồng Ma, khả năng “nhiệt hạch”, hay giải thích theo cái người đã đóng ra con tàu hiện giờ cho bà ấy, thì đó là khả năng “hợp hai hạt nhân nhẹ thành một hạt nhân nặng hơn và tạo năng lượng”, tương tự với cách Mặt trời tỏa nắng.



Nhưng, từ cái vốn ít ỏi về vật lý hạt nhân mua bên Tây tận hai chục năm trước, Karl biết rõđây không phải trò đùa. Nguồn năng lượng được giải phóng có thể tạo ra mức nhiệt lên tới mấy mươi, thậm chí cả trăm triệu độ bách phân, biến vật chất từ ba dạng cơ bản tại thế giới này thành “trạng thái thứ tư”. Ít nhất, ông biết thế. Và thông tin này không được dạy chuyên sâu ở bậc phổ thông, ngay cả quân đội cũng chỉ có vài ba đơn vị đặc biệt mới biết về nó, và họ đa số là thi quỷ của Hồng Ma.



Càng nghĩ càng lạ. Nếu đứa bé này thực sự tới từ một thế giới khác, thì chẳng lẽ trình độ bên đó đã đi trước mình rất xa, tới nỗi có thể phổ cập nhiệt hạch cho con nít thế sao?



Thật kỳ lạ.



Nhưng ngài Karl không có cơ hội để hỏi. Hồng Ma đã hồi phục từ ngọn lửa. Rực rỡ như phượng hoàng, dù tà hỏa, vẫn kiều diễm lạ thường. Mọi thương tổn trên người cô đều biến mất không dấu vết, mà da lại có vẻ trắng hẳn ra, tóc cũng mượt hơn. Mộc Ma bảo Viêm, đó là khả năng chữa trị toàn thân của mẹ nó. Móng của thuyền trưởng chứa kịch độc có thể ăn mòn cả rồng Tây xịn, nên Hồng Ma không thể trụ hoàn toàn mà không “thanh lọc” cơ thể. Ngọn lửa ban nãy chính là cách cô ta tự chữa trị, thiêu rụi độc trong cơ thể, và cả mấy vết thương nữa. Lành lặn đến hoàn hảo, mà sau mỗi lần như vậy, lại có vẻ trẻ ra mấy tuổi.



– Rồi, mấy đứa ngưng nhìn mẹ như thú lạ được rồi đó.



Vừa nói, Hồng Ma vừa nguýt dài, nhìn xuống tụi nhóc. Chúng nó cũng nhìn lại, nhưng không nói gì. Mãi một hồi, Mộc Ma mới hỏi:



– Mà ngài Phó Đô đốc đi đâu vậy ạ?



Không bao giờ Mộc ma gọi mẹ bằng quân hàm cả. Quá lắm nó mới ní thêm hai chữ “Tư lệnh”, nhưng chỉ vậy thôi. Vả lại, khi lên tiếng, nhỏ hướng ánh nhìn sang Karl, nên ông chú to lớn biết nhỏ nhắm mình. Đây cũng là một chiêu đánh trống lảng khá hay, vừa né được cái tình huống im re kia, vừa tạo được chuyện để nói. Nếu không, thực sự hai bên sẽ thấy kỳ cục lắm.



Nắm tay mấy cái, Bá tước Karl bảo mình đang đến văn phòng của viện để đặt một lô K20 cho lực lượng vùng Burneo của ông. Do K20 vẫn là loại vũ khí tương đối mới, các lãnh thổ phía Nam vẫn chưa thể nhanh chóng thay đổi cấu hình để phù hợp với việc sản xuất chúng hàng loạt. Việc dùng chung đạn Patrone 85 giúp giảm một khoản chi phí không nhỏ trong tổng chi mà Burneo dự tính phải bỏ ra để tân trang các nhà máy vũ trang của họ, thay đổi kiểu kết hợp súng trường – tiểu liên – súng máy bằng bộ xung kích hỏa lực mới hơn, thích hợp với chiến tranh hiện đại. Dù đã dùng tiểu liên cho quân đổ bộ, và những đơn vị Lục quân chính quy mang cả hai thứ súng, hậu cần vẫn đang chịu gánh nặng quá lớn.



– Vì phải dùng nhiều loại hộp tiếp đạn? – Mộc Ma hỏi.

– Ừ. – Vị sĩ quan đứng tuổi đáp – Thực sự rất mệt, nếu phải mang vừa hộp ba mươi viên của tiểu liên, vừa kẹp năm phát cho súng trường. Chúng rất lỉnh kỉnh,và thực tế chứng minh trang bị thế sẽ làm chậm quân lại.

– Dạ… Vậy sao không chia ra, như một tiểu đội có từng này người mang súng trường, từng kia tiểu liên, hai anh súng máy và một chỉ huy ạ?



Nghe cuộc nói chuyện, Viêm không kìm được mà tham gia vào luôn. Đúng là bữa rày nó vẫn lạ, vì sao phải vừa mang súng trường phát một, vừa vác tiểu liên? Có phải nghĩa vụ kêu gọi đâu mà cầm hàng như sắp tiến đánh hang ổ phát xít vậy? Không ai ở đây là anh hạ sĩ Liên Xô hay binh nhì Mỹ mà vác cả đống hàng nóng trên người, chưa kể còn lê, lựu đạn với mấy món linh tinh khác. Lính đâu phải chỉ vác súng và đạn, còn đồ sử dụng khi hành quân, chiến đấu nữa! Nếu vậy, phân ra người này súng này, người kia súng kia chẳng phải sẽ giúp làm giảm gánh nặng họ mang, lại tăng tính cơ động hỏa lực và khả năng tác chiến đồng bộ lên hơn à?



– Đúng là vậy.



Hồng Ma gật gù. Nhưng ngay sau đó cô lại bảo, việc một người mang nhiều súng là do thế giới này khác Trái đất. Á nhân nhìn chung có thể lực vượt trội so với nhân loại, ngay cả người Gốp hay bị cho là thấp bé, nhẹ cân cũng khỏe tới mức đứa nhỏ ba tuổi đủ sức đánh tay đôi võ sĩ chuyên nghiệp của nhân loại. Việc mang nhiều loại súng thực ra là biện pháp “cầm chừng” khi chiến tranh đổi từ dàn hàng nã đạn sang cơ động cụm quân, và tiếp theo là ngồi hào vọc bùn qua ngày qua tháng.



Trong cái bối cảnh mà tầm bắn của súng trường và súng máy lên tới mấy ngàn thước, trong khi tiểu liên mới ra lò gần hai mươi năm lại bắn rất ngắn và giật lung tung, thiếu chính xác, chủ yếu dùng để quét hào thì việc một người lính mang hai loại súng là “bình thường”, theo cách nhìn nhận của bên này. Đặc biệt, nhờ khả năng yểm phép lên đầu nòng, để mỗi viên kẹo đồng bắn ra đều mang theo ma pháp, thì tiểu liên tỏ ra cực kỳ hiệu quả cho việc cận chiến cự ly từ hai thước đổ lên, trong khi súng trường gắn lê sẽ làm nhiệm vụ của ngọn giáo, nếu giả sử anh quân nhân dùng nó hết hay chưa kịp kéo thoi nạp đạn. Về sau người Columbia áp dụng “súng chiến hào” vào việc quét hào thì các nước khác mới bắt đầu trang bị thêm thứ đó, cốt để đánh gần mà cần uy lực lớn. Dù sao, đạn ghém của súng hoa cải ấy vẫn mạnh hơn hẳn mấy loại hỏa khí cá nhân khác khi cận chiến, chỉ tiếc tốc độ bắn không cao.



Cùng nhau đi tới khu điều hành, trên đường bác Karl nói Viêm nghe về tình hình hiện tại. Từ khi chiến tranh kết thúc, Đế quốc đã cải tổ quân đội lại rất nhiều. Họ thành lập lực lượng đổ bộ chuyên nghiệp, chứ không phải lính bộ quá giang tàu Không lực đi nhờ nữa, nên cách mang vũ khí cũng khác. Đối với quân đổ bộ, vũ trang tiêu chuẩn là súng trường K98 mẫu cải tiến M1907, cho tầm bắn xa hơn trong khi dùng được kẹp tám viên, súng hoa cải và tiểu liên hộp tròn cơ số một trăm cục kẹo. Do xác định môi trường tác chiến chính thức là các khu đô thị, nhà cửa, nơi súng trường khó phát huy ưu thế – trừ lúc bắn tỉa hay địch ngoài tầm tiểu liên – thì sẽ dùng tới, còn lại thì tiểu liên với súng hoa cải sẽ xử lý. Còn lại, khẩu đội súng máy sẽ chi viện hỏa lực từ xa, hay tạo thành chốt chặn quân địch.



Tuy nhiên, thời thế thay đổi rồi.



Càng ngày, khi việc đô thị hóa càng diễn ra nhanh chóng trên toàn thế giới, súng bắn phát một đang mất đi ưu thế của nó. Dù có là “carbine”, kiểu cưa nòng ngắn lại, thì vẫn không thể phủ nhận việc súng trường rõ ràng lỗi thời trong vai trò là hỏa khí chính của bộ binh. Tiểu liên quá yếu, ít khẩu nào có tầm bắn hiệu quả trên hai trăm thước, và độ tản mát lại quá cao. Súng máy hiện tại cồng kềnh khó mang vác, nên thường phải chọn người khỏe mạnh, tráng kiện nhất tiểu đội để dùng. Không như thi quỷ – nói tới đây bác karl liếc xéo Hồng Ma – các tộc á nhân gặp kha khá khó khăn trong việc mang tới ba món một lúc. Chưa kể, nhiều đơn vị thi quỷ hạng nặng còn vũ trang hẳn hai đại liên một lính, đủ sức mở tiệc thịt nướng luôn.



– Ơ đồng chí đá đểu gì gái nhà tôi đấy?



Nghe chỉ có thế, Hồng Ma lập tức quay sang cười dằn mặt.



– Dào, có gì đâu? Đồng chí lại nói chả đúng đi?



Bá tước cũng không vừa. Ông nhanh chóng phản đòn, đánh đúng vào cái sự thật là Hồng Ma luôn bắt lính mình vác cả tá thứ. Riêng chiếc ba lô trên vai họ cũng nặng bằng con heo cỏ rồi. Nghe không nhiều nếu so với heo, nhưng đối với lính thường, đó lại là cả một vấn đề.



Vũ trang mà quân Hồng Ma đeo, nghe xong Viêm đổ mồ hôi ướt đẫm mặt mày: Một súng trường tiến công K20, một súng lục K93, thêm hai khẩu trung liên dùng giá chống chữ V đeo trên vai! Mỗi súng K20 được cấp năm băng cong ba mươi hai viên, trong đó một cái gắn sẵn, số còn lại giất trong bao đựng đạn đeo chỗ thắt lưng. Súng lục thường giắt chung với bao đạn, bên hông là cái lê đạng đoản kiếm có ngạnh để cài vào nòng. Cùng nhiêu đó hàng, trên người họ bao giờ cũng lủng lẳng tối thiểu mười trái lựu đạn “chày giã cua”, có thể dùng làm hàng cận chiến nếu cần thiết. Ba lô sau lưng mang áo mưa, mặt nạ phòng độc, kính bảo hộ mắt, một xẻng quân dụng để đào đất kiêm đốn củi, buồn buồn có thể bửa đôi thằng giặc trước mặt như khúc cây khô, chỉ khác là bổ người thì phun máu thôi.



Và đó chỉ là tóm tắt, vì cái áo bành tô đeo quá nhiều thứ mà ngài bá tước kể không hết được. Chung quy lại, quân đổ bộ của Hồng Ma là đám “con cưng” hoang dã, ở nhà thì sếp thương hết mực, ra đường thì làm mọi cách để sống sót. Họ không bao giờ mong chờ vào hàng viện trợ, vớ được gì thì chon gay vào mồm mà nuốt. Karl bảo, khả năng sinh tồn được huấn luyện tới cực điểm, cùng thể trạng vốn vượt trội đã tạo nên tên tuổi của đạo quân “bất khả bại” ấy, một thế lực quân sự mà suốt ngàn năm nay chưa từng thấy thua cuộc chiến nào, và tương lai chắc cũng vậy.



Kết thúc cuộc tán dóc cũng là lúc họ tới được nơi ngài Karl định đi. Chia tay ở đó, Hồng Ma dắt đám nhóc ra. Thiên nãy giờ nghe người lớn bàn chuyện quân đội, chán quá nên lăn kềnh ra ngủ, khiến Viêm phải ẵm trong tay gần mười phút rồi. Mộc Ma giữ im lặng, nãy giờ nó học được khá nhiều thứ hữu ích, và cũng nhận ra Viêm biết nhiều hơn mình đã nghĩ. Xem ra phải đánh giá lại rồi.



– Mà cô dùng nhiệt hạch là sao? – Viêm chợt hỏi.

– Chuyện… dài lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.