Đứng trước hòm thư của bưu điện, cô chẳng thể ngờ nổi sẽ có một ngày cô dùng cách gửi thư ấu trĩ này để biểu đạt cảm xúc của cô đến người mà cô yêu thương
Dán tem xong xuôi, cô lững thững đứng trước hòm thư một hồi, vẫn lừng chừng chưa chịu gửi thư
- Cô gái, nhìn cô rất quen nhé
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông bưng mấy thùng giấy. Cô tưởng là người đã xem phim cô đóng nên mới nhớ cô, nào ngờ cô cũng thấy gương mặt này có chút quen thuộc
- Anh là người giao đồ đến tổng giám đốc của KRJ hôm đó?
- Đúng đúng. Cô còn nhớ cơ à? Hôm đó thật sự phải cảm ơn cô
- Còn tôi lại thấy, anh là nguồn cơn sự đau khổ của tôi hôm đó. Tại sao anh không nói trong hộp là hàng dễ vỡ, làm tôi…
- Hàng dễ vỡ. Gấu bông đặt làm mà là hàng dễ vỡ gì thế? Cô không nhìn trên giấy có ghi cái gì à?
Cô hoá đá nhìn anh chàng giao hàng trước mặt. Vậy là cô đã bị lừa bấy lâu nay mà không hề hay biết
- Uổng công tôi thích anh. Vương Tuấn Khải, đồ chết bầm
Cô xé vụn bức thư rồi vất vào sọt rác, để lại anh chàng giao hàng đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì
Hoa Trân trở về nhà, nhìn giấy vụn cùng phong thư bừa bộn trên bàn liền ngồi sụp xuống khóc một trận thật lớn, cuốn cùng vẫn viết lại một bức thư ra bưu điện nhét vào hòm thư. Không lưỡng lự, chẳng chần chừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/fanfic-tfboys-thien-duong-la-em/2096880/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.