Ngô Hạo há miệng, không nói được gì.
Lục Bán Thành dựa vào ghế ngồi một lúc, có thể là hắn uống nhiều rồi nên muốn đi vệ sinh, đứng dậy, bước đi loạng choà loạng choạng.
Trong phòng khách bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, Ngô Hạo lại thấp giọng mở miệng nói: “Anh Sinh, có phải anh thấy em rất khốn nạn, rất không đáng mặt đàn ông phải không?”
Hắn không đợi Cố Dư Sinh trả lời liền nói tiếp một mình: “Trong lòng anh rất xem thường em rồi đúng không? Em không ngốc, em hoàn toàn có thể nhìn ra được, anh không đồng ý với cách làm của em, ghế em kéo anh không ngồi, ly em gọi nhân viên lấy anh cũng không đụng…”
Ngô Hạo khẽ cười thở dài một hơi, trên mặt sầu bi và mờ mịt, lại tiếp tục lên tiếng: “…Có điều, anh Sinh, đêm nay anh chịu đến đây, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi…”
Ngô Hạo đột nhiên cảm thấy, nhưng lời Lục Bán Thành nói dù có chút khó nghe nhưng còn tốt hơn thái độ khinh thường không để vào mắt của Cố Dư Sinh nhiều.
Ngô Hạo uống mấy ngụm rượu, mới lên tiếng: “Anh Sinh, sao anh lại đến đây?”
Cố Dư Sinh không thừa nước đục thả cậu, đi thẳng vào vấn đề: “Cấp ba tôi có quen Tần Chỉ Ái hay không?”
“Sao bỗng nhiên anh lại hỏi em chuyện Tiểu Ái? Không phải anh có tình ý gì với Tiểu Ái đó chứ?”
Kết hôn thất bại, bây giờ vợ cũng không biết đi đâu rồi mà ở đây lo chuyện bao đồng… Cố Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019649/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.