Trong phòng tắm sáng đèn, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, rơi vào trong mắt Lục Bán Thành là khuôn mặt không chút gợn sóng của Cố Dư Sinh,ngoại trừ đôi mắt có chút hồng, không có dấu vết đã khóc, nhưng lúc hắnmở miệng giọng nói nghe rất kỳ cục: “Thời gian cũng không còn sớm nữa,cậu về nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng mệt rồi.”
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, khẽ gật đầu một cái đứng lên rời đi.
Mãi đến lúc Lục Bán Thành biến mất không còn tăm hơi, Cố Dư Sinh mới từ cửa phòng tắm từ từ đi đến giường, nằm ngửa trên giường.
Ánh đèn trong nhà vệ sinh vừa vặn chiếu xuống mặt hắn, khiến hắn chói mắt, hắn giơ tay lên, che lại ánh sáng, đáy mắt mới thoải mái hơn mộtchút, nhưng không qua bao lâu lại cảm thấy chua xót.
Chuyện của hắn và cô bắt đầu vào một ngày hạ trăm hoa đua nở, lại kết thúc vào một mùa đông cành khô trơ trọi.
Thời gian nửa năm, là thời điểm ấm áp nhất trong sinh mệnh của hắn,mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh, ai có thể chịu đựng được mấy ngàn dặm đau đớn?
Quãng thời gian còn lại của Cố Dư Sinh không có cô… hắn phải sống như thế nào đây?
Hay là giống như trước đây, vô tình vô dục, không bi ai không bi thương, sống ngày nào tính ngày đó sao?
Hình như cũng chỉ có thể như vậy, không có cô, còn có thể nào kém hơn sao, hay là đần độn vô vị không còn muốn sống?
Quãng đời còn lại dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019310/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.