Tất cả quần áo của cô đều để ở Hàng Châu, Tần Chỉ Ái nghĩ, qua tếtlúc về lại Bắc Kinh có thể phải xách theo rất nhiều đồ nên lúc này phảidọn đồ ít nhất có thể.
Lúc Tần Chỉ Ái thu dọn hành lý, nhìn lên giường để một đống những thứ không cần mang theo.
Bởi vì quá mệt mỏi nên Tần Chỉ Ái chỉ có thể bỏ toàn bộ vào ngăn kéo, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, cô lại nhìn thấy một hộp quà vuông vức némtrên mặt đất.
Bước chân của cô bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm hộp quà một lúc lâu, cô mới cong người nhặt nó lên.
Mặc dù không mở ra cũng có thể biết được đó chính là chiếc nhẫn cô nhặt được sau vườn.
Lúc trước khi đổi lại với Lương Đậu Khấu, cô lại quên trong hành lý còn sót lại chiếc nhẫn này.
Tần Chỉ Ái ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sửng sốt một lúc lâu, mới đứng lên đặt hộp nhẫn lên giường, sau đó mới đi tới nhà vệ sinh.
Tần Chỉ Ái tắm xong, tắt đèn lớn, nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô lăn qua lộn lại một lúc lâu, ngồi dậy mở tủ đầu giường soi đèn bàn giản dị vào hộp quà kia, cô nắm trong tay hồi lâu mới giơ lên trướcmắt, từ từ mở hộp ra.
Ánh kim cương lưu chuyển, đâm đến chói mắt.
Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, cũng không biết nghĩ gì, lại nhìnqua cửa sổ, nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn, ngây ngẩn hồi lâu mới đónghộp nhẫn lại, nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019312/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.